Tên gốc: Một điểm một điểm đích ái
Thể loại: Cổ đại, sủng văn, HE
Edit: matsuri2111
Hoàng cung, ngự hoa viên, cảnh sắc thật động lòng người, hoa thơm đua nở, ong bướm rộn ràng, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Thái hậu đương triều đang ngồi trong đình nghỉ mát, nhàn nhã thưởng thức trà ngon thượng hạng, vui vẻ hưởng thụ tất cả. Mà cũng ngồi tại nơi đó, Sở Dịch, không còn lòng dạ nào mà thưởng thức những cảnh đẹp kia, đơn giản vì hắn lúc này đang trong tình huống nước sôi lửa bỏng.
Sở Dịch, đại tướng quân uy vũ trong triều, cháu trai thái hậu, huynh đệ của Hoàng thượng, theo lẽ thường mà nói là hoàn cảnh vô cùng tốt a ! Thế nhưng có ai biết nỗi khổ sở trong lòng hắn !
“Không biết thái hậu tuyên chất nhi đến có chuyện gì ?”
Sở Dịch nhìn thái hâụ khuôn mặt hiền lành, lại cươì vô cùng rạng rỡ kia, không biết người trong lòng lại đang tính toán cái gì.
“Chẳng lẽ phải có việc mới được tìm ngươi, ngươi là cháu trai mà không biết nhớ tới người bác này, làm ta cảm thấy thật đau lòng”
Thaí hậu nhìn Sở Dịch, ngực thấy vô cùng khó chịu, hài tử này, luôn dùng vẻ mặt lạnh như băng để giải quyết mọi chuyện.
“Thái hậu, vậy tức là không có chuyện gì sao ?”
“Dịch nhi à, ngươi đã hai sáu rồi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên hay không nghĩ đến lập gia thất ?”
Thái hậu cũng không dài dòng, tiểu tử này đúng là không lịch sự, thái độ luôn cứng nhắc với mọi chuyện.
“Bác, Dịch ni vẫn còn nhỏ, không vội!”
Sở Dịch chậm rãi mở miệng nói. Tuy rằng khí trời tháng năm rất nóng, nhưng gáy hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi.
“Không còn nhỏ nữa, Ngự nhi chỉ hơn ngươi hai tuổi, đã là phụ thân của mấy hài tử rồi.”
Thái hậu tuyệt đối không thể nhượng bộ, nàng là suy nghĩ vì Sở gia a, nếu nhà anh cả tuyệt tự tuyệt tôn, xuống suối vàng làm sao dám đối mặt với anh cùng chị dâu, còn cả liệt tổ liệt tông nữa.
“Thái hậu, Dịch nhi không nghĩ lập gia thất sớm như vậy, mong thái hậu hiểu cho.”
Sở Dịch dù tính tình không tốt, nhưng khi phát giận cũng chỉ là sắc mặt lạnh càng thêm lạnh. Mà đối với thái hậu, bác hắn, cũng là thân nhân gần gũi nhất của hắn, cũng chỉ có yên lặng nhẫn lại.
“Được rồi, việc này đã định , tất cả sẽ do bác ngươi làm chủ, ngươi đi xuống dưới đi.”
Ý thái hậu đã quyết.
Sở Dịch mấy năm nay vẫn mang binh đi chinh chiến, bằng chính năng lực của bản thân lên làm đại tướng quân oai phong lẫm liệt. Tuy có người nói đó là nhờ uy thái hậu, nhưng từ những công lao mà hắn lập được, có thể thấy tất cả chỉ là chuyện nhảm nhí, thị phi.
Hắn cũng không phải phản truyền thống, chỉ là mấy năm nay đả đả sát sát quá nhiều, một người bên cạnh cũng không có, nữ nhân thật phiền phức, khóc sướt mướt, lại hay đố kị, với hắn mà nói, nữ nhân chỉ là thứ phiền phức cùng trói buộc.
Cũng không phải chưa từng có nữ nhân, chỉ bất quá cho tới bây giờ hắn không muốn cùng nữ tử nào gần nhau suốt đời, chứ chưa nói sẽ thành gia thất với ai đó !
Bình luận truyện