Một cô gái đôi mươi mang vẻ đẹp huyền bí và mê hoặc đến chết người, vẫn vẻ đẹp ấy sắc sảo đến tuyệt vời, khiến ai nhìn cũng bị mê hoặc, ko thể rời mắt. Sống mũi cao thanh thoát, làn da trắng hơn tuyết, đôi môi đỏ mỏng như 2 cánh hoa anh đào. Cặp mắt dưới đôi chân mày lá liễu đc nhắm lại. Lại một lần nữa những viễn cảnh kinh hoàng của quá khứ lại hiện ra trước mắt nó, đó như là một nỗi ám ảnh, một hồn ma bám theo nó suốt đời… Hình ảnh bama nó lần lượt gục xuống một cách đau đớn khiến nó k cằm đc nước mắt, sau khi bama nó bị giết, 3 người tụi nó đã nhanh chóng chạy thoát theo lối đường hầm để chạy thoát. Cái cảnh tưởng 3 người con gái yếu ớt bất lực vừa khóc vừa chạy dưới trời mưa và từng đợt gió rít lạnh của mùa đông làm cổ họng nó như ứ ngẹn. Tụi nó gục ngã bên vệ đường, nước mắt cứ tuôn theo những giọt mưa xối xả. Bây h trong lòng tụi nó cảm thấy tuyệt vọng đến tận cùng. Bị người yêu phản bội, cha mẹ bị giết ngay trước mặt mà k thể làm gì. Đó chính là vết cứa đứt đôi những trái tim non nớt ấy. TỤi nó đã thề rằng chỉ cần còn hơi thở thì tụi nó sẽ trả thù, trả thù tất cả những ai biến lũ nó thành những kẻ bị bỏ rơi, kẻ bị mồ côi cha mẹ.
-Này, suy nghĩ gì thế? – Nhã Uyên vỗ vai nó
-Có gì đâu, nghĩ vài thứ linh tinh đó mà – Nó cười nhạt
-Nhìn ngó bộ suy tư vậy m – H.Trân típ lời
Cũng như nó, Nhã Uyên và Huyền Trân sau 5 với bao nhiêu cay đắng và nhọc nhằn tụi nó đã thực sự trưởng thành. Những đôi mắt ấy ko còn long lanh, ngây ngô như ngày nào mà trở nên sầu thẳm, như có một tảng băng dày bảo vệ. Thế nhưng cái nét đẹp giết người ấy ko có thứ thời gian hay khó khăn nào đánh gục được mà ngược lại vẻ đẹp ấy từ hoàn hảo đã đi đến mức độ hoàn mỹ. Ko chỉ khuôn mặt mà ngay cả vóc dáng cũng chuẩn đến từng mm.
-Haizzz…. 5 năm rồi đấy, xem ra cũng nhanh quá nhỉ - Nhã Uyên thở dài nở nụ cười nhạt
-Tập sống khác thôi… - Nó cười nhếch môi
-Thôi…nghĩ ngơi đi, tối nay còn nhận nhiệm vụ mới đấy- Nhã Trân chống tay lên vai 2 đứa nó
-------------------------
Tại Việt
-Cút ra khỏi phòng cho tôi ngay lập tức – Người con trai với vẻ đẹp tuấn mĩ, khuôn mặt tỏa ra một luồng hàn khí đến buốt người, khí chất một tổng tài đầy uy quyền, vẻ đẹp hoàn hảo, thân hình cường tráng, tất cả đều hội tụ trong hắn – Vũ Xuân Thiện
- Này, con trai à, đây là cô thư kí thứ 269 rồi đó, đến khi nào thì con mới ưng ý hả, mẹ vất vả lắm rồi đấy – Vũ Phu nhân khó chịu bước vào căn phòng sang trọng nhưng cũng rất trống vắng. Từ bà toát lên một vẻ vương giả, một vẻ đẹp hiếm có của cái tuổi ấy
-Mẹ à, con đã nói rồi, con ko cần thư kí nào cả, mẹ đừng tưởng con ko biết mấy cô này toàn là tiểu thư chỉ biết ăn bám, mẹ định ghép duyên cho con hả, đừng có ngĩ đến chuyện ấy – Hắn lộ bộ mặt tức giận, quay mặt sang hướng khác
-Có chuyện gì mà cậu ăn nói hung hăn với bác gái vậy? – Cánh cửa đc mở ra lần nữa. Và 2 chàng trai mang vẻ đẹp sát gái đến cực độ bước vào, một người có vẻ mặt đẹp mê mệt và ko kém phần lãng tử, một người nhìn chững chạc hơn nhưng lạnh lùng đến kinh tởm. Cả 2 đều đẹp một cách toàn diện: khuôn mặt, dáng vóc, uy thế,…. Chẳng ai khác ngoài 2 bọn hắn: Triệu Phong Khánh – Vương Tuấn Kiệt
-Đấy…đấy các con xem đi, bác đã cẩn thận chọn cho Xuân Thiện biết bao cô tiểu thư thông minh tài giỏi con nhà quyền quý, thế mà nó có ưng cô nào, đã thế lại con trách bác, cái số bác khổ thật… - Vũ Phu Nhân than thở
-Thôi…thôi mà bác, khi nào có duyên sẽ được thôi, hối thúc làm gì- Phong Khánh an ủi
-ĐỪng tưởng bác ko biết là nó vẫn còn nhớ thương con bé Lệ Uyên, nhưng giờ nhớ thương để làm gì nữa hả con, Gia đình L.Uyên đã bị thảm sát, bố mẹ cũng đau lòng lắm chứ nhưng chẳng lẽ con cứ nhớ thương thế này mãi sao. Có lẽ nó cũng ko thoát được đâu con à, con hãy sống tốt thì ở đâu đó nó mới vui lòng chứ - Vũ Phu nhân ứa nước mắt mà nói
-Mẹ đừng nói nữa. Lệ Uyên chưa chết, cô ấy vẫn còn sống, con sẽ tìm kiếm cô ấy, con sẽ đợi cô ấy – Hắn bật dậy hét toáng lên, vẻ mặt nóng giận
-Nhưng con hãy nghĩ xem, nếu nó còn sống thì 5 năm qua nó sống ở đâu, nếu còn yêu con sao nó ko đến tìm con –Vũ Phu nhân ngẹn ngào
Hắn ko nói gì, đạp tung cánh cửa,đi ra khỏi phòng. Khánh và Kiệt cũng vội chạy theo…
-------------
Công Ty MBC – Hoa Kỳ
-Các con đến rồi à – Một người đàn ông ngoài 40, gương mặt đầy uy quyền và vương giả, toát lên khí chất đáng sợ, nhìn bề ngoài thì hiền từ đức độ nhưng sự thật vẫn là một ẩn số
-Vâng. – Cả 3 đồng thanh và cúi chào kính trọng
-Được rồi, được rồi, các con đừng hành lễ làm gì, cứ xem ta như cha các con đi haha… - Kỷ lão gia cười hiền ( Về nhân vật này hãy để là ẩn số nhé -_^)
-Ơn cứu mạng của chủ tịch đối với tụi con quả thật ko có gì đền đáp nỗi, cho dù có bỏ mạng tụi con cũng sẽ hoàn thành ước nguyện của ngài – Lời nói đầy hàn khí và sắc lạnh toát ra của nó làm ng` nge nổi cả da gà
-Hahaha… ko cần quan trọng thế đâu, bây h các con đi theo ta – Nói rồi Kỷ lão gia bước đi
Ông ta bước đến một cái tủ đựng toàn những đồ vật quý giá được đặt trong một góc của phòng làm việc rộng lớn và sang trọng, tụi nó bước theo phía sau. Một cái lọ thủy tinh làm bằng loại đá 7 màu quý hiếm, loại đá này được lấy từ đáy đại dương, nó hình thành qua hàng trăm triệu năm giữa hơi nước biển và ánh sáng mặt trời. Kỷ Toàn Phong dùng tay xoay qua phải 3 vòng sau đó xoay sang trái 2 vòng. Một tiếng động lớn vang lên, cả cái tủ đồ quý chuyển động sang một bên và đằng sau là một bức tường bằng đá kiên cố. Kỷ Toàn Phong ấn bàn tay mình lên hình lục giác ở giữa cánh cửa, lập tức cánh cửa mở ra một lối đi . 3 người tụi nó bước theo phía sau ông ta. Cuối con đường ấy là một căn phòng rộng lớn. Bên trong căn phòng có 3 cánh cửa và ở giữa là một hệ thống định vị hiện đại và cực kỳ tối tân. Tất cả đều được điều khiển như một chiếc điện thoại thông minh. Nó có thể xác định bất cứ đối tượng nào, ở nơi đâu trên trái đất này. Kỷ Toàn Phong quay sang phía tụi nó.
-Các con thấy đấy, đây là căn cứ của tổ chức chúng ta, nơi đây là đầu não, chứa rất nhiều các loại vũ khí tối tân mà thị trường chưa hề có. Đằng sau 3 cánh cửa là 3 căn phòng chứa vũ khí hiện đại. Các con cứ chọn lấy và tối nay 8h trong lúc tham dự bữa tiệc của công ty The Wins các con phải lấy được viên đá quý ấy. CHỉ được hoàn thành ko đc phép thất bại. Nếu thất bại tự kết liễu… - Ông ta lạnh lùng ra lệnh
-Rõ – Tụi nó đồng thanh hô to, ánh mắt sắt lạnh trên từng khuôn mặt tuyệt đẹp
-------------
Tại Devil Bar
Sau 5 năm, Devil cũng theo thời gian mà thay da đổi thịt, bây h nó trở thành một lâu đài xa hoa, tráng lệ, dành cho những cô chiêu, cậu ấm cao sang quyền quý tha hồ vung tiền múa tay. Và bây h đây, người chủ Devil ko ai khác chính hắn, hắn đã mua lại Devil cách đây 2 năm, và đương nhiên Khánh, Kiệt là 2 cánh tay đắc lực. Tầng 1,2 của Devil là nơi lịch sự nhất, căn phòng rộng hơn 300m vuông (có nổ thông cảm nha ^_^), sàn lát đá hoa cương bóng loáng, nơi đây có đến tận 100 bộ gế sofa sang trọng và quầy hàng thức ăn nhanh. Lầu 3,4 là khu mua sắm, thương mại. Ở đây có đầy đủ các mặt hàng, từ quần áo, giày dép, phụ kiện, trang sức,….Nói chung là ko thiếu gì ?_? Lầu 5 là Khách Sạn 5* , lầu 6 là nơi ồn ào và náo nhiệt nhất – Quán bar. Để vào đc nơi đây chỉ có thể là những người chức cao, vọng trọng, con nhà quyền quý,… Mấy tần còn lại là kho chứa đồ và văn phòng nhân viên. Và tần trên cùng (tầng 15) là căn cứ bí mật riêng của bọn hắn. (Ran: Đây chỉ là một trong những chi nhánh nhỏ của công ty hắn thôi nhá -_^ )
Nơi đây cách ly hẳn vơi bên ngoài. Tất cả đều được lắp bằng kính cách âm, chống đạn cực tốt, căn phòng rộng lớn cả trăm mét vuông nhưng chỉ có vẻn vẹn 3 bàn làm việc. Ở giữa căn phòng là một chiếc bàn họp cảm ứng. Căn phòng đc sơn màu xám, nhìn âm u và gê rợn đến tê người.
Trên chiếc gế tựa, bóng dáng 1 người con trai lịch lãm, phong độ, có khí chất hơn người và đương nhiên vẻ đẹp tuyệt vời ấy khó lòng mà cưỡng. Hắn nhắm ngiền đôi mắt sắc lạnh, gác tay lên trán, một dòng hồi ức lại hiện về. Hình ảnh một cô gái bé nhỏ nhưng vô cùng kiên cường, nằm ngất trước mặt hắn, máu chảy lên láng khắp đất vì nó đã bị bắn, nó vì cứu hắn mà bị ra như thế, sau lần hắn đưa nó ra khỏi cái nơi quái quỷ ấy thấm thoát đã 20n, kể từ đó hắn ko còn gặp mặt nó đc nữa, k còn nge nó mắng, k còn thấy nụ cười chết người ấy nữa, hắn nhớ…nhớ nó nhiều lắm. Hắn còn nhớ như in rằng cái ngày mà hắn nge tin gia đình nó xảy ra chuyện, hắn đã điên tiết lên và dường như mất đi ý thức, hắn cố gắng tìm kiếm nó một cách điên dại, nhưng tất cả cũng chỉ là vô vọng, trong suốt 5n qua hắn đã huy động toàn bộ lực lượng, lật tìm từng manh mối nhưng tất cả vẫn chỉ là con số 0.
- Lại Suy nghĩ gì nữa đấy – Tiếng nói của Phong Khánh vang lên phá tan dòng suy nghĩ của hắn
Hắn vẫn giữ nguyên thái độ lạnh băng, không phản đáp lại một tiếng. 2 tên kia lững thững tới đứng trước mặt hắn :
-Cũng đã 5 năm rồi, tớ nghĩ có lẽ…- Tuấn Kiệt cuối đầu lên tiếng
-Câm miệng ! Đừng nói điều ấy với tớ. – Hắn xiết chặt hai tay lại như thể sắp ko thể kiềm chế nổi. Hắn luôn ko tin vào sự thật đau thương ấy. Hắn không bao giờ nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn mất nó. Hắn biết rằng Phong Khánh và Tuấn Kiệt cũng không hơn gì hắn nhưng họ đang cố dùng nụ cười để che lấp đau thương.
Căn phòng đang yên lặng đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên
- Vào đi – Hắn lạnh lùng lên tiếng
-Chào Thiếu Gia, Triệu Thiếu Gia và Vương Thiếu Gia, thuộc hạ có chuyện cần báo ? – Quý Kiến Dương lễ phép tâu
-------------------
Quý Kiến Dương ( 22t ) : Tuy lớn tuổi hơn nhưng lại là thuộc hạ thân cận của hắn. Vẻ ngoài chẳng khác gì một dân xã hội đen chuyên nghiệp, mọi việc đều có thể nói là xếp hạng nhất trong đám thuộc hạ. Ngoại hình lịch lãm, cuốn hút.
--------------------
-Chuyện gì? – Hắn vẫn như vậy-lạnh lùng
-Có tin tức về 3 vị tiểu thư mà Thiếu gia rồi ạ ? – Hắn nói rõ từng tiếng
-------------
Ran: Xin lỗi vì một thời gian dài mình không up.
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT