Không có việc gì làm, Ngọc Phi Yên lôi Thanh Nhi sang Lan Viên của Tiêu Trác Nhiên. Vừa lúc Vân Tranh và Nguyệt Tử cũng ở đó, cả phòng toàn con gái.
“Nha Nha, cha con đâu?” – Ôm Nha Nha, Ngọc Phi Yên cười tủm tỉm hỏi.
“Trác Nhiên có việc đi ra ngoài.” – Thượng Quan Du Du nhịn cười nói, hai người kia vừa thấy mặt nhau là đấu không một mất một còn không thôi.
“Ừ.” – Trên mặt Ngọc Phi Yên không giấu được vẻ thất vọng, thật là đáng tiếc quá – “Hôm nay không có Tiêu đại ca, người ta rất rất nhớ huynh ấy.” (Juu: không biết anh họ Tiêu ở nơi nào đấy có hắt hơi rùng mình không nhở =.=”) – Nhớ cái biểu tình không kiềm chế được của hắn. Haha, nàng thích đem vẻ đạo mạo ngụy quân tử của hắn đánh về nguyên hình, vui khôn tả.
“Này, Tiểu Nguyệt Tử, sao muội cũng học theo khôi thủ thần thần bí bí của các người đi che mặt hả?” – Nàng chuyển mục tiêu.
“Ai da! Nói làm gì, sáng nay ta thức dậy phát hiện trên mặt mình nổi nổi lên mấy cái mụn, không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa!” – Tiểu Nguyệt Tử oa oa kêu to, kéo sa che mặt xuống, chỉ thấy trên trán lấm chấm mấy cái mun lớn nhỏ, chẳng những không xấu, trái lại còn ngộ ngộ dễ thương.
Vân Tranh che lỗ tai, nhíu mày nói – “Chẳng phải chỉ là mấy cái mụn sao, có cần phải hò hét thế không?” – Cái lỗ tai sắp bị nàng làm điếc mất.
“Gì chứ, người ta bị xấu đi!” – Tiểu Nguyệt Tử hai mắt tóe lửa, Vân Tranh thật là vô lương tâm.
“Ta có thể làm cho mấy cái mụn trên mặt muội lập tức biến mất.” – Ngọc Phi Yên lên tiếng đúng lúc.
“Thật ư?” – Tiểu Nguyệt Tử vọt một cái tới trước mặt nàng, hai mắt lấp lánh – “Tỷ có cách sao?”
“Đó là đương nhiên, muội quên ta là ai rồi sao?” – Haha, con cá đã cắn câu.
Phi Yên nữ thần y!
Hai mắt Tiểu Nguyệt Tử càng sáng hơn.
“Ta ở đây có một lọ ‘Bách hoa ngưng lộ’, là ta thu thập tinh luyện từ trăm loài hoa, lại dùng sương đọng trên cánh hoa làm thuốc dẫn chế thành. Có công hiệu làm đẹp bảo vệ dung nhan, khi tắm, hòa thêm vài giọt có thể khiến cho làn da bóng loáng nhẵn nhụi.” – Nói xong, Ngọc Phi Yên lấy từ trong túi áo ra một cái bình sứ màu trắng.
“Tốt như vậy thật sao?” – Tiểu Nguyệt Tử sung sướng nhìn bình sứ, tay toan đón lấy.
Ngọc Phi Yên nhanh chóng thu hồi bình sứ, thản nhiên cười với Tiểu Nguyệt Tử vẻ mặt đang thất vọng – “Tiểu Nguyệt Tử, thiên hạ không có chuyện ăn cơm không phải trả tiền, muốn lấy ‘Bách hoa ngưng lộ’, ta còn có điều kiện.” (Juu: biết ngay mà =.=”, NPY mà tốt thế sao =.=”)
“Mặc kệ điều kiện gì, giết người phóng hỏa ta cũng làm.” – Tiểu Nguyệt Tử hào khí ngất trời.
Trong đầu Thượng Quan Du Du và Vân Tranh đồng thời hiện lên một suy nghĩ: Con bé này điên rồi!
Ngọc Phi Yên bật cười – “Ta cũng không bắt muội đi giết người phóng hỏa, ta chỉ muốn biết ít nhiều về khôi thủ của mấy người.” – Tiểu Nguyệt Tử này có tính hài hước trời cho.
Ơ? Tiểu Nguyệt Tử sửng sốt, điều kiện này ư?
“Điều kiện này rất khó sao?” – Ngọc Phi Yên cười hỏi.
“Không không không!” – Tiểu Nguyệt Tử vội vàng lắc đầu, chuyện này không chỉ không khó, mà còn rất đơn giản, khiến nàng nhất thời không phản ứng kịp.
“Haha, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy, nói cho bằng hết, tỷ cứ hỏi đi.”
“Được, ta hỏi đây.” – Ngọc Phi Yên mắt lấp lánh – “Diện mạo khôi thủ của mấy người thực không giống người sao?” – Vì sao đầu luôn đội mũ sa.