Ai da!” Vừa rẽ qua một cái gấp khúc của hành lang, Ngọc Phi Yên liền đụng phải một bóng người nhoáng cái ngã xuống đất.
“Không có mắt à?”
Một giọng nói như hoàng oanh xuất cốc lọt vào tai nàng. Hử? Có người cướp lời nàng. Ngảng đầu nhìn, đập vào mắt là một mỹ nữ áo xanh kiều diễm như hoa, nhưng trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy chán ghét. Haha, thú vị!
“Hình như cô nương đâm vào ta trước thì phải?” – Nàng cười nói không nóng không lạnh – “Nhìn ngươi vội vàng như vậy, không phải đi gặp người yêu chứ?”
Lời này vừa nói ra, cô gái áo xanh mặt ửng hồng lên, như bị nói trúng tâm sự, trong đôi mắt đẹp lóe lên sát khí. Cuối cùng mắng một câu – “Vô sỉ!” – rồi đi nhanh như bay.
Ngoài nha đầu Vân Tranh thỉnh thoảng khiêu khích nàng ra, trong tổ chức Phi Long còn ai dám tùy tiện chống đối Lục kỳ kỳ chủ nàng chứ, hừ! Nếu không phải nóng lòng đến phòng nghị sự gặp sư huynh, nàng nhất định phải cho nha đầu hoang dã không ai dạy dỗ được kia một bài học.
Vô sỉ?
Ngọc Phi Yên nhìn bóng dáng xa dần kia, mắt ướt cong lên, haha, hình như có người bị nói trúng tâm sự thẹn quá hóa giận. Nhớ tới sự chán ghét trong mắt mỹ nhân vừa rồi, ơ, nàng cũng không biết mình làm gì mà khiến người ta ghét, xem ra nên cẩn thận kiểm điểm lại.
“Này, Tiểu Phi Yên, nàng ngồi dưới đất làm gì?”
Một giọng bỡn cợt từ trên đầu vang lên.
“Dưới đất có vàng, ta vừa đào được một khối.” – Nàng nghiêng đầu mỉm cười nói với Thanh Ảnh vừa xuất hiện.
“Ở đâu?”
“Ở đây….ôi!” – Vừa mới xoay người, mắt cá chân truyền tới một trận đau đớn.
“Làm sao vậy?” – Thanh Ảnh quan tâm nói.
“Hình như bị trẹo chân.” – Nàng đau đến nhăn răng há miệng.
“A? Haha…”
Thanh Ảnh vừa nghe thấy liền cười ha hả rất vô tình.
“Đau lắm ấy! Huynh có lương tâm không hả?”
Ngọc Phi Yên ai oán trừng mắt nhìn hắn, mắt ươn ướt mênh mông sương mù, Thanh Ành liền sặc sụa một trận. Trời ạ, nàng đừng có lấy cặp mắt ướt đó ra nhìn hắn, rất dễ làm hắm bị nhấn chìm.
“Được được được, không cười. Ta đưa nàng về Cúc Viên.”
“Không, huynh làm người tốt thì làm một thể đi, đưa ta đến gặp Tam ca.” – Nàng cũng không dám kéo theo cái mắt cá chân về Cúc Viên, có về cũng phải lôi theo cái đệm lưng. (Juu: “đệm lưng” ý nói người thế thân, vật tế,tốt thí…blah blah blah, nàng NPY thật đáng nể =.=”)
*****************
“Mục Cảnh Thiên, ra đón ai đó nhà ngài này!”
Trong phòng nghị sự, đang lúc mọi người nhàm chán nghe báo cáo, từ bên ngoài vọt vào một giọng nói. Đây là tiếng trời không thể nghi ngờ!
Vừa dứt lời, một đống màu tím bị ném từ cửa vào trong phòng.
Mắt thấy cái đống kia đang bay về phía chủ tọa Long Diệc Hân, cô gái áo xanh kiều diễm bên cạnh hắn nhanh chóng rút kiếm hướng tới mục tiêu.
“Dừng tay!”
Đã thấy rõ ràng đống đó ra sao, Mục Cảnh Thiên mở miệng quát bảo ngưng lại, hết sức phi thân đón lấy đống màu tím ấy ở khoảnh khắc chỉ mành treo chuông.
“Thanh Ảnh, ta muốn giết ngươi………….” – Giọng nữ phẫn nộ từ trong ngực Mục Cảnh Thiên vang lên.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ, hóa ra vừa rồi cái đống màu tím kia là Phi Yên nữ thần y.
Nhìn đôi mắt lấp lánh hiện rõ sự tức giận kia, Thanh Ảnh đứng ở ngưỡng cửa khong biết sống chết cười hihi – “Haha, ngại quá, vừa rồi ném nhầm hướng.”
Vốn là hắn muốn đem nàng ném trực tiếp và lòng Mục Cảnh Thiên kia(Juu: biến thái =.=”), nhưng vừa rồi trong nháy mắt, có ngoại lực quỷ dị khiến cho hắn đổi hướng ném, khiến cho Tiểu Phi Yên bay về hướng chủ tử. Theo bản năng nhìn sang phía chủ tử, hình dáng hoàng mỹ loáng thoáng sau tấm sa đen có biến hóa kỳ lạ khó tả, trong lòng khẽ run lên, không thể nào?(Juu: anh bắt đầu rục rịch động thủ nha ^^)
“Ngươi dám coi ta như đồ vật ném này ném nọ ư?” – Ngọc Phi Yên mắt tóe lửa, trong sóng mắt ướt át bốc lên ngùn ngụt bao nhiêu ngọn lửa, ai nói nước lửa không thể dung hòa? Đây chẳng phải sàn sàn tĩnh thủy(Juu: “潺潺静水” –rào rào nước lặng) cùng với vô danh thiên hỏa giao hòa? Xem cảnh đặc sắc này mọi người đều thổn thức một phen.
Thanh Ảnh nhún vai một cái, vô tội nói – “Ta nghĩ nàng muốn dùng phương thức này để bay về với sự ôm ấp của tình lang.”
“Thật sao?” – Khuôn mặt tức giận của Ngọc Phi Yên nhanh chóng biến thành tươi cười, ánh lửa nhất thời trôi đi, sóng mắt trong vắt – “Thanh Ảnh huynh thật đúng là quá đỗi hiểu ta.”
“Đâu có đâu có.”
“Nhưng mà.” – Ngọc Phi Yên cười với hắn – “Thanh Ảnh huynh hình như hiểu nhầm rồi, tình lang của ta không phải Tam ca đâu.” – Trùng hợp sao? Một khắc trước nàng vừa dứt lời tiên đoán cô gái áo xanh kia đi gặp tình lang, bây giờ Thanh Ảnh và nàng lại nói đến hai chữ “tình lang”.
“Ồ, đó là ai vậy?” – Thanh Ảnh tò mò hỏi.
Mọi người đều hào hứng vểnh tai lên. (Juu: tổ chức nhà này cũng ham hố hóng hớt ghê gớm :]])