Thời còn là học sinh đúng thật tôi có hơi thừa cân, nhưng nhìn tổng thể thì không béo, lại bởi chiều cao khiêm tốn nên trông tôi có điểm tròn trĩnh.
Lần đầu tiên gặp Phác Xán Liệt là khi hắn mới chuyển đến lớp tôi học, trước hơn 80 con mắt mở thao láo nhìn, hắn thản nhiên bỏ qua tất cả mà hướng về phía tôi, chăm chú nhìn từ trên xuống dưới rồi nói một câu làm tôi phát nghẹn. Đó không phải lời chào hỏi bình thường, càng không phải lời đề nghị làm quen hay kết bạn, đơn giản là hắn nói:
”Sao lại có người béo đến vậy chứ..?”
“...”
Bạn bè xung quanh lúc đó đều nghe thấy cả, có người che miệng nín cười, có người quay đi cười sặc sụa, tôi ngượng chín mặt muốn tìm một lỗ lập tức chui xuống, thề rằng sẽ có một lúc nào đó tôi sẽ trả lại hắn gấp bội lần!
Mới vào năm học nên thầy giáo không nghiêm cấm việc chọn chỗ ngồi. Nhân lúc đám con gái đang đối nhau tranh giành vị trí ngồi cạnh Phác Xán Liệt, tôi nhanh chân vác cặp đặt luôn vào đó, nói gì thì nói, ngồi gần hắn mới có nhiều cơ hội để trả thù.
Có một lần để ý thầy giáo đang bận giảng bài, tôi lén lút hướng hắn trừng mắt
”Chờ đó, sẽ có ngày tôi đè đầu cưỡi cổ cậu!”
Thế nhưng tên kia mặt không biểu cảm đáp lại
”Với chiều cao và thân hình của cậu, không có cửa đâu”
“....”
Phác Xán Liệt cậu chờ đó, Biện Bạch Hiền tôi đúng là không nuốt trôi cục tức này mà!!