" Nan is calling " Jun bắt máy lên nghe, đầu dây bên kia điện thoại vừa nói gì đó. - Ổn! Bọn tao đang ở nhà mày! Về đi! - Cảm ơn 2 người! Mấy anh chị cứ về nghỉ ngơi! Zu có vẻ ngạc nhiên, nó đưa mắt nhìn cậu nhóc... nhận ra được điều gì đó trong mắt nó, Nan đáp. - Mon chăm em 1 lần! Em ko muốn nợ ai cả! Hắn chỉ gật đầu nhẹ rồi kéo theo nó về. Nhìn dáng vẻ của Mon trên giường Nan chợt cười... - Vẫn như lần đầu gặp nhỉ? Như 1 con mèo bị thương! Lần đầu cậu nhóc biết đến Mon cũng khá đặc biệt... Chẳng qua lúc đó Nan đang ngủ thì bị những tiếng ồn ào làm cho tỉnh dậy... Thấy được cảnh trước mặt ko xa, quan sát 1 lúc chợt nhận ra nếu mình mà ko ra tay là con nhóc đó chết chắc, bọn đó ra tay vốn ko nhẹ nhàng tí nào đâu... Mà chụp hình cho có thế thôi, chứ làm sao mà điện thoại cậu nhóc có thể ghi lại rõ ràng được chứ, khoảng cách đâu gần... nhưng ko ngờ là thằng cầm đầu lại tin "xái cổ", bệnh thật! Cũng nhờ bọn đó nói, Nan mới biết con nhóc nằm đó là người của Mẫu Đơn, Nan có chút ko tin cho lắm, người Mẫu Đơn mà " level" còn thấp hơn cả những gì cậu nhóc nghe nói... Thời điểm lúc đó, Leader 2 bên chưa " trình làng" nhau... " Tôi làm thế là quá nhẹ nhàng với Mei, thật xin lỗi vì những gì đã gây ra với cậu... Bản thân tôi ko cho phép mình ra tay với 1 đứa con gái... Nhưng tin tôi đi, cô ta sẽ ko dàm bén mảng trước mặt cậu nữa vì sẽ nhanh thôi, thứ hai này... nhỏ phải cuốn gối khỏi trường!!! " Nụ cười trên môi Nan nhanh chóng vụt tắt khi nhìn lại những vết thương trên tay Mon... Chắc là đau lắm!!! " Thích tôi làm gì kia chứ? Đau lắm ko??? " Nan chạm vào những vết thương vừa được sát trùng và đắp bông băng trắng trên tay Mon, cô nhóc khẽ nhíu mày dù vẫn đang nhắm mắt... Cậu nhóc khẽ khàng rụt tay lại... " Quyết định như thế nhé! " Pj cùng Ken ra sân bay đón mẹ mình, thấy mẹ từ phái xa, nhỏ đã hét toáng lên: - Mẹ... mẹ ơi!!! Nhỏ đột nhiên nắm tay Ken lôi đi, tên đó có vẻ như chưa biết gì vì trông mặt tên đó khá ngơ ngác... - Mẹ chỉ mới đi có 5 tháng thôi mà! Bà mỉm cười, xoa đầu Pj. Ken nghe thế liền ngẩng người " mới có 5 tháng"? " Mới"??? Vậy thì mẹ nhỏ thường đi bao lâu? Lúc trước khi thấy Pj ở bar suốt ngày, Ken đã nghĩ ko hay về nhỏ... Giờ thì tên đó mới hiểu, có lẽ nhỏ sợ cô đơn... Dù gì thì nhỏ luôn ở 1 mình... - Cháu là Gia Hi sao?- mẹ Pj quay sang Ken. - Dạ! Ken nở nụ cười tỏa nắng, Pj đảm bảo đây là nụ cười ngây ngô đầu tiên theo kiểu " lừa tình" mà nhỏ chứng kiến được trong bao năm qua... tên này giả nai hay thật... - Đẹp trai lắm! Làm phiền cháu nhiều rồi! Ken nghe thế cũng chỉ cười đáp lại... - Kì này mẹ về bao lâu?- Pj hỏi. - Chừng 1 tuần! Ken vô tình thấy được nụ cười trên môi Pj trờ nên méo mó hơn bao giờ hết... - Thế khi nào mẹ về nữa?- Pj. - Độ... khoảng cuối năm! Chắc dì sẽ làm phiền con suốt đó Hi à!- nhìn Ken và cười. Đáy mắt Pj có vẻ thất vọng tràn về, có gì đó sắp trào ra khỏi mắt... Cảm nhận được ánh nhìn của Ken, Pj ngẩng lên... nhỏ chợt cười, nụ cười ngây ngô và yếu đuối nhất như cố che đi điều gì đó mà Ken thấy ở nhỏ... |
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT