Edit: Quan Vũ
"Tâm Nhi, mẫu phi đã nói, sau khi qua cửa An Vương phủ, thì chính là huynh định đoạt. Huynh chỉ cần cưới nàng ta về rồi vứt sang một bên là được, cũng không cần làm theo lễ nghĩa phu thê với nàng ta." Mắt thấy Thẩm Uyển Tâm khóc quá thương tâm, Long Túc Vân kéo nàng vào trong lòng, an ủi nói: "Tâm Nhi, muội yên tâm, trong lòng huynh chỉ có một mình muội."
Lời nói của Long Túc Vân khiến cho Thẩm Uyển Tâm khá yên lòng, mặc dù nàng không biết tại sao Văn Phi bắt An Vương điện hạ phải cưới Quân Khởi La, nhưng ít nhất người nam nhân này vẫn đứng về phía nàng.
Thế nhưng nghĩ đến bản thân mình cũng là nữ nhi của phụ vương, vì liên quan đến Quân Bác Xương, cũng chỉ có thể làm như là nữ nhi của đường tẩu được nuôi dưỡng ở Phàn Dương Vương phủ, cho đến khi gần bảy tuổi, d:@
[email protected]||ê@u9d0n Quân Bác Xương qua đời, bản thân mình mới có thể danh chính ngôn thuận làm tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ. Mà cuộc sống của Quân Khởi La từ nhỏ đã giống như công chúa, đúng là làm cho nàng ghen tỵ đến phát điên.
Mà dù cho có ghen tỵ, thì nàng cũng chỉ có thể nghe theo ý của phụ vương là tránh thật xa, lặng lẽ tưởng tượng sẽ có một ngày mọi thứ của Quân Khởi La đều thuộc về mình. Chỉ cần là thứ thuộc về Quân Khởi La, nàng đều muốn đoạt lấy từng thứ một.
Cuối cùng, sau khi Quân Khởi La rời khỏi, giờ đây tất cả mọi thứ đều thuộc về nàng, bao gồm là nam nhân vốn là của nàng ta.
Nào ngờ, Quân Khởi La đã chết chín năm vậy mà lại trở về như kỳ tích, bảo nàng ta chấp nhận thế nào cho được? Thứ duy nhất đáng để vui mừng là thời khắc vàng ngọc đáng yêu của nàng ta lại có thể bị hủy hoại dài lâu rồi.
Nữ nhân xấu xa kia từng kìm hãm nàng bảy năm, làm sao nàng có thể dễ dàng chịu đựng để nàng ta lại kìm hãm mình cả đời?
Không thể, tuyệt đối không thể!
"Điện hạ." Thẩm Uyển Tâm thầm nghĩ kế sách, thần sắc đau thương dịu dàng nói: "Cho dù Tâm Nhi bằng lòng làm trắc phi, nhưng rồi điện hạ cũng sẽ có chuyện quan trọng bận rộn của mình, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tâm Nhi được. Suy cho cùng Tâm Nhi và Quân tiểu thư đều sống chung dưới một mái nhà, nàng ta lại là chính phi, cao hơn Tâm Nhi một bậc, nếu như nàng ta cố ý muốn làm gì Tâm Nhi, Tâm Nhi có thể làm gì bây giờ chứ?"
Long Túc Vân lại rơi vào trầm tư, nhớ đến gương mặt dáng vẻ tầm thường kia, trong đầu hắn đã cảm thấy không chịu nổi.
Có lẽ nói Quân Khởi La lớn lên không đẹp người, tâm địa thiện lương một chút thì hắn cũng bằng lòng. Nhưng mà Quân Khởi La tâm địa độc ác, trở về một cái thì lập tức đuổi Tâm Nhi đến cái viện nhỏ xíu này, mà ngay cả đồ cưới của Tâm Nhi khổ cực chuẩn bị cũng bị nàng ta xé rách bỏ đi.
Ngay cả đồ đạc của Tâm Nhi mà cũng không thể tha, thì làm sao có thể tha cho Tâm Nhi được?
Tâm Nhi nói rất đúng, bản thân mình còn có việc quan trọng cấp bách, không thể cả ngày ở bên cạnh nàng, nếu như thật sự bị Quân Khởi La làm gì, đến lúc đó cũng hối hận không kịp.
"Thế này đi." Trong mắt của Long Túc Vân hiện lên tia hung ác, cuối cùng quyết định vui vẻ nói: "Tuy huynh không thể làm trái ý của mẫu phi, nhưng huynh có thể..."
Hắn nói rồi kề vào tai Thẩm Uyển Tâm thì thào vài câu.
Tuy giọng nói của Long Túc Vân được nén xuống rất thấp, nhưng mà trên mái nhà, tai d:@
[email protected]||ê@u9d0n Quân Khởi La nghe hết toàn bộ không sót một chữ, khóe môi không khỏi mang theo châm biếm nồng đậm.
Mặc dù nàng cảm thấy Long Túc Vân cặn bã, nhưng mà mẫu phi của hắn Văn Phi rõ là ác độc vô cùng!
Cái thời này, nam nhân là trời của nữ nhân, bà ta lại có thể bảo nhi tử của mình cưới một nữ nhân về rồi bỏ xó…... Sao có thể nói tâm tư như vậy là không ác độc?
Nếu như nàng vẫn là Quân Khởi La lúc trước, đây chẳng phải là sẽ chôn vùi cuộc đời ở An Vương phủ, sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?
Thật tiếc cho mẹ con các người đã tính kế sai người rồi!
Nhưng mà, nếu Văn Phi thật sự tính như vậy, sao bà ta lại níu lấy Quân Khởi La không thả, thậm chí không tiếc làm to chuyện, đắc tội với Thẩm Cẩm Thành, hứa cho nàng vị trí chính phi như trước chứ?
Chuyện hẳn là phải nảy sinh điều bất thường!
Kết hợp với lời nói ban nãy của Long Túc Vân, chắc chắn Văn Phi đang có mục đích không thể cho ai biết!
Ha ha ha, trong chốn thâm cung đúng là không có một người nào tốt!
"Điện hạ, thật sự có thể chứ?" Thẩm Uyển Tâm ngẩng đầu lên từ trong lòng của Long Túc Vân, trợn to đôi mắt to đẫm nước mông lung, nhìn hắn không chớp mắt.
Long Túc Vân cúi đầu hôn lên nước mắt trên mi mắt của Thẩm Uyển Tâm, dịu dàng nói: "Vì Tâm Nhi, đương nhiên có thể."
"Điện hạ, người đối xử với Tâm Nhi thật tốt!" Trong phút chốc, Thẩm Uyển Tâm nín khóc mỉm cười, đứng dậy nhón mũi chân lên, chủ động dâng môi thơm của mình.
Đối với phía dưới chàng chàng thiếp thiếp, vẻ mặt của Quân Khởi La thản nhiên, như thể nam tử cao ngất anh tuấn kia vốn chẳng phải người sắp trở thành vị hôn phu của mình.
Có điều trong lòng nàng, Long Túc Vân đúng là ngay cả người qua đường cũng không bằng.
Không muốn xem kịch nữa, Quân Khởi La nhanh tay nhanh chân để mái ngói lại như cũ, phi thân rời khỏi Tâm Uyển.