Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 36


trước tiếp
Dù anh đối xử thế nào, cậu nhóc vẫn vậy, thầm lặng yêu anh hay phải gọi là lì lợm yêu anh mới đúng. Dù ngay lúc tưởng anh bị bệnh truyền nhiễm, cậu nhóc vẫn lì lợm ở bên anh. Anh thực sự cám ơn giây phút đó. Dù anh có phản đối việc nghi anh bị cúm, nhưng anh cũng đã thực sự lo sợ. Cậu không bỏ rơi anh, cậu đã là một điểm tựa, và anh đã mềm lòng.

Và lúc này đây, ở gần cậu anh lại thấy dễ chịu hơn. Anh không phải đáp ứng kỳ vọng gì cho cậu. Với Kim Thành anh phải đối mặt với việc phải quyết định chuyện yêu đương, với nhân viên anh phải đáp ứng được năng lực của một giám đốc, với cha mẹ anh phải cho họ thấy được những con số lợi nhuận khổng lồ, với kẻ thù anh phải cho chúng thấy sự khôn ngoan của mình., với cậu thì không, anh chẳng cần phải là ai. Anh giận thì mắng, thậm chí đánh cậu.

Vui thì cư xử tốt một chút, buồn thì lầm lầm lì lì, không cần phải mang mặt nạ cười. Tuy anh xem cậu giống như cái ống xả strees nhưng cái ống này sắp không thể thiếu với anh rồi. Và anh cũng chỉ vừa mới nhận ra cách đây vái phút, khi mà anh đang thấy trống trãi, lo âu thì cậu về tới mang mọi thứ đi hết. Dù cậu chẳng làm gì ngoài sự có mặt của cậu trong nhà. Tùng đứng dưới làn nước lạnh cho tỉnh người.

Thời gian gần đây, do vừa đánh võ đài vừa chạy đi chạy lại quá nhiều, Tùng bắt đầu đuối sức. Quá nhiều chuyện để lo khiến cậu cũng ít để ý đến chuyện của bản thân. Anh gọi thì cậu đến, không thì cậu lo việc của mình cho trọn. Cậu cũng chẳng buồn nghĩ đến việc cậu đang làm là xấu là không nên hay là mất tự trọng, mất nhân cách, mất đi gì cậu cũng không quan tâm.Việc cậu bán mình cho Vũ Phong không làm cậu buồn lắm, dù anh ân ái với cậu không phải vì yêu. Nhưng Tùng hiểu rõ, bản thân cậu quá nhỏ bé, không quyền lực, không địa vị, không tiền bạc, khó mà đòi hỏi gì ở một người quá cách biệt cậu như anh.

– “ Nếu mình đẹp thì có thể cứu vãn được, không có gì cả….haishhhhhhhhh nghèo cũng là cái tội”

Cậu vẫn nghĩ như vậy, để lúc nào cũng nhắc nhở mình không nên quá buồn khi tình yêu của mình không được đáp lại, chưa kể đến việc bị chà đạp tơi tả. Cậu chưa tới lúc ưu tiên chuyện tình cảm lên hàng đầu. Việc cần kiếp bây giờ là gia đình cậu, cậu nghiễm nhiên trở thành trụ cột gia đình khi cha cậu đã mất sức lao động. Cậu cũng không muốn ai trong số đám em cậu thất học.

Ở cạnh Vũ Phong, tuy trái tim cậu bị vò nát nhưng trái lại cậu đạt được điều cậu muốn. Lương bổng khá, lo đủ cho gia đình. Có điều kiện và thời gian thanh toán những món nợ (đánh võ đài). Tuy có vẻ cậu bắt đầu giống như anh từng kết tội cậu ‘ tiếp cận anh vì tiền bạc’. Nếu miễn cưỡng một chút cũng có thể nói quá tốt khi được ở cạnh người mình yêu. Cậu tin mình cần mẫn, trung thực, không làm chuyện gian dối thì mọi chuyện sẽ trôi qua, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Nhưng hôm nay Vũ Phong có vẻ kỳ lạ. Mọi khi, anh muốn anh sẽ gọi cậu đến phòng anh. Bỗng dưng hôm nay anh đến phòng cậu, lại còn rất tự nhiên ngồi trên giường xen tivi. Cậu cứ muốn đứng mãi trong phòng tắm mà không muốn ra. Lại có chuyện gì đó nửa rồi_linh tính mách cậu vậy_, hay chuyện ở bửa tiệc cậu gặp Minh Hàn và nói chuyện khá lâu, anh từng kết tội cậu về việc đó mà cậu chẳng hiểu mô tê gì….

…. Hay chuyện cậu có vẻ sinh sự với Kim Thành, nhưng Kim Thành dù có hay sốc hông cậu nhưng không phải kẻ xấu, anh ta chỉ thích sốc óc cậu khi chỉ có hai người thôi, vì anh ta ghét cậu ở gần Vũ Phong, nhưng không phải kẻ đặt điều nói xấu người khác.

Tắm chán, đoán mò chán, biết không thể nấn ná lâu hơn cậu lau người, mặc đồ ra ngoài. Tivi vẫn ra rả

– Anh không mệt hả?_Tùng hỏi, khi giờ này, phải gọi là ngày hôm sau rồi, mà vẫn chưa chợp mắt được._

– ……..

– Anh có chuyện cần nói hả?

Tùng không nghe trả lời. Bước tới….Vũ Phong ngủ tự bao giờ. Tivi chưa tắt, cái điều khiển vẫn còn nằm trên tay. Anh ngủ nửa nằm nửa ngồi dựa thành giường.

– Không phải chứ, ngủ mất tiêu rồi. Báo hại mình buồn ngủ gần chết phải chạy đi tắm. Ong chủ ơi là ông chủ, chiều ông cái kiểu này chắc chết sớm quá.

Tùng nhìn đồng hồ, gần 3 giờ sáng. Một tiếng rưởi nửa cậu phải đón xe đi Đà Lạt. Ngủ cũng lở dở, thức thì quá mệt, đồ để đi thì chưa dọn. Nhìn lên giường cậu ngại, nếu leo lên nằm cạnh thì cũng kỳ, có bao giờ anh để cậu nằm lại cạnh anh đâu. Mà giường thì của cậu…

Tùng đi thu dọn hành lý, chuẩn bị sẵn quần áo, đồ ăn mang theo đi đường ( người siêu tiết kiệm)….vv.. Mất nửa tiếng nửa, nhìn qua ngó lại chẳng còn gì làm. Một tiếng đồng hồ, cậu lăn ra đất nằm cho đỡ mỏi. Ngủ thì không lo, cậu sẽ có cả ngày ngủ trên xe… Nhưng… đặt lưng xuống thì cậu ngủ mất tiêu.

Trong giấc mơ, cậu mơ thấy Vũ Phong đang ôm lấy cậu. Lưỡi anh đang mân mê vành tai cậu làm cậu ngượng chín người. Môi anh tìm môi cậu quấn quít, bàn tay anh đang luồn tr ong áo cậu vuốt ve da thịt cậu. Tùng để cho Toàn thân mình căng theo từng cử động của anh, dù gì cũng là mơ chứ thực tế anh đâu dịu dàng với cậu như vậy. Có lẽ anh ở gần quá nên đi vào giấc mơ của cậu.

Tùng để cho mình đáp lại anh, nhiệt tình, nồng nàn. Cậu làm cái điều mà cậu không bao giờ dám làm trong khi cả hai quan hệ lúc tỉnh táo. Làm sao cậu dám tỏ ra hưởng thụ cái giác gần gũi anh khi anh chỉ xem cậu như công cụ giải tỏa ham muốn thể xác. Nhưng cậu yêu, đáp lại cảm giác ấm áp của cơ thể đang quấn lấy mình là nỗi thèm khát cháy bỏng.

Khi đôi môi cậu đỏ ửng lên vì anh cấu xé nó, anh lại tìm đến cái cổ ấm áp, thơm tho mùi da thịt của cậu. Như muốn nếm thử từng milimet trên làm da rám nắng, giòn giã của cậu. Những nụ hôn anh trao làm cậu hạnh phúc, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có cảm giác ngất ngây đến chóng mặt.

Đôi tay anh mân mê khắp nơi trên da thịt cậu, xiết chặt vòng eo cậu đến ngợp thở. Đôi môi anh mút chặt trên ngực trên đầu nhũ cậu săn chắc làm cho cậu phải rên lên thỏa mãn. Kích thích cực độ với cử chỉ buông thả của cậu, anh trườn cả người lên mình cậu, đè chặt cậu dưới sức nặng của cơ thể anh, điên cuồng với cảm xúc của mình anh để lại những dấu đậm màu trên cổ trên vai, trên ngực cậu.

Cảm giác đê mê cứ nhấn chìm cậu, nhưng sao sức nặng của anh trên người cậu quá thực. Chẳng lẽ cơ thể cậu đã nhớ cơ thể anh rõ ràng đến vậy sao. Cảm giác cứ như anh đang âu yếm cậu thật vậy. Tay anh đang lần xuống ngày càng thấp hơn, anh đã từng nói. Chỉ với lần đầu tiên anh mới chuẩn bị cho cậu còn sau đó thì không, và anh giữ đúng lời đến phát ghét. Bây giờ anh đang làm cái việc mà anh của tỉnh táo không làm, vậy thì chỉ có trong mơ, do cơ thể cậu khao khát những cử chỉ âu yếm của anh mà biến anh của lanh nhạt xa cách thành anh rất nâng niu cậu, cậu cảm nhận rõ khao khát của anh với cậu. Điều đó chắc chắn là không thật. Nếu cậu mở mắt mọi thứ có thể tan biến không.

Như không chịu nổi với đôi môi đang hé ra quá khêu gợi, anh lại chiếm lĩnh đôi môi đó cuồng nhiệt hơn lần đầu, lâu hơn, cháy bỏng hơn và điên hơn.

Đau!!!!…anh cắn môi cậu rướm máu, không khí mất dần trong buồng phổi…ngợp, cậu sắp không thể thở nửa, nhưng đôi môi anh chưa có dấu hiệu muốn dừng.

Ahhh..ha.ha..ha…cậu hớp lấy hớp để không khí để thở. Cậu giật mình, nhìn lên. Cậu đã choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp của mình với đầy tiếc nuối vì quá ngợp thở. Cậu xoa ngực để làm dịu cảm giác ngợp của mình. Ao cậu bung hết nút, “không lẻ mình tự làm sao?. Không thể nào”. Lưng quần cũng trễ xuống khỏi mông, và một điều không tưởng nửa là cậu phát hiện mình đang nằm trên giường.

Như hiểu ra một chuyện khó tin, nhưng vẫn chưa thể tin được. Cậu vừa lo vừa đưa mắt nhìn quanh mình. Không cần phải đâu xa, cậu giật bắn cả người khi anh rõ ràng ngồi cạnh cật, rất sát mà nảy giờ cậu chỉ lo cho cái buồng phổi mà không để ý.

– Anh dậy rồi à?_cậu hỏi một câu chẳng đâu vào đâu_

Cậu vội kéo áo xống lại cho đàng hoàng. Mặt ngượng chín cả khi nhớ lại những gì cậu vừa mới trãi qua.

– “ Mình đã buông thả mình theo nhục thể, thật không biết phải nhìn mặt anh ta ra sao khi mà…”

Lần đầu cậu thấy xấu hổ đến cùng cực như vậy trước mặt Vũ Phong, cậu không muốn anh thấy mình đã đam mê, đã buông thả như vậy. Mắt cậu đỏ hoe vì quá xấu hổ, cậu cứ cúi gầm mặt xuống.

– Xin lỗi, em không…

Vũ Phong kéo mặt cậu ngẩn lên, anh hơi thảng thốt khi nhìn thấy mắt cậu đỏ hoe như vậy. Anh cũng chẳng biết vì sao, chẳng lẽ cậu đau tới mức khóc. Mà anh đã có làm gì đâu, mọi khi anh chiếm hữu cậu còn mạnh bạo hơn mà có thấy cậu khóc đâu.

– Không thích à, hay phải xin phép em trước?_Vũ Phong hỏi một câu nằm ngoài suy nghĩ đang diễn ra trong đầu của anh, cái kiểu ông chủ vẫn không thể bỏ được_

– Không … không phải..không..

– Vậy thì được rồi.

Cậu lại bị sức nặng của anh đè bẹp, anh lại tiếp tục công việc đang dở dang đã bị ngắt quảng bởi công việc thở của cậu. Nhưng anh dừng lại ngay sau đó…

– Sao vậy, sao người em cứ cứng đơ ra vậy. Lúc nảy đâu phải như vầy?

Tùng càng lúng túng tợn, cứ nghĩ là mơ …nhưng không ngờ…

– Vì sao, không muốn hả, hôm nay lại có chuyện không muốn sao?

– Không phải, chỉ vì…

– Vì sao?._Vũ Phong nhìn thẳng vào mắt cậu chờ câu trả lời._

– Không, em sẽ cố gắng._ cậu nói mà giọng muốn nghẹn lại_

Vũ Phong cũng nhận ra, anh sẽ nhận lại những gì khi anh dịu dàng với cậu. Cảm giác ngây ngất lúc nảy làm anh hạnh phúc, anh ham muốn cậu lúc nào không hay. Giật mình thức dậy, thấy mình ngủ quên ngay trong phòng cậu, anh cũng thấy mình lạ. Ngó quang không thấy Tùng đâu, anh bước xuống giường.

Nhìn thấy cậu nằm dưới đất trông thật thoải mái, anh đã nghĩ.

– “ Thế đấy, mình đã bảo thằng nhóc này cứng đầu lắm mà, thà nằm trên đất còn hơn nằm trên giường với mình”

Thấy cái kiểu cậu nằm thoải mái trên đất ngủ say như chết, hơi thở đều đặn phập phồng dưới lớp áo mỏng . Vạt áo xốc xếch để hở cả vùng eo ngon mắt. Vũ Phong mang cậu lên giường, cậu cũng không hay. Mùi da thịt cậu ấm áp thơm ngọt một cách quyến rủ.

– “ Cậu nhóc sử dụng nước hoa gì mà thơm vậy”

Vũ Phong hít một hơi thật sâu trên cổ cậu, để thưởng thức thật thỏa mãn cái mùi hương đang quyến rủ anh. Rồi anh hôn lên đôi mắt say ngủ, quấn quít đôi môi mềm ngọt. Cơ thể cậu đang đáp trả lại anh, tiếp nhận anh một cách nhịp nhàng, ham muốn. Cậu không dùng nước hoa, chỉ là mùi hương cơ thể cậu, quyến rủ anh một cách mãnh liệt.

Anh điên lên vì cơ thể đó, anh khao khát đến không thể kiểm soát. Anh ngấu nghiến cho da thịt mình no nê cậu. Nếu được anh chắc nuốt luôn cậu rồi. Anh cũng không ngờ mình lại thích thú với thái độ của cậu như vậy. Cậu có thực sự có ngủ không dưới con mắt nhắm nghiền kia. Cậu đã bao giờ có đáp lại như hôm nay đâu, lúc nào cũng là phục vụ ông chủ như một nghĩa vụ vậy…nhưng chính anh đã cố làm cho cậu biết rằng, anh là ông chủ không phải người tình. Nhưng hôm nay anh thấy sung sướng khi được ân ái như một người tình..

Cậu choàng tỉnh và thái độ đổi khác, đôi mắt đỏ hoe, thái độ lúng túng, xấu hổ. Anh lại thèm muốn khơi lại những đam mê nơi cậu để anh thỏa mãn hơn. Anh muốn, và anh kiên nhẫn khêu gợi, từng chút một….kích thích Tùng đáp lại anh.

Giật mình lần nửa, Tùng thức dậy với ánh sáng loang loáng lướt qua. Cậu nheo mắt để xác định mình đang ở đâu. Điều đầu tiên, cậu nhìn thấy. Hình như là một tờ báo…không là một tờ báo được ai đó đang cầm trong tư thế đang xem.

Và sát ngay cạnh mặt cậu, quần áo, mùi thơm cơ thể, mùi nước hoa quen thuộc. Cậu đang gối đầu lên chân ai đó để ngủ. Và hơn nửa, cậu đang ở trên xe.

– Dậy rồi à?_giọng này chắc chắn cậu biết_

– Hả!!!!. Em ngủ dữ vậy sao. Xin lỗi..xin lỗi.

Cậu vội ngồi dậy, và cậu chắc chắn một điều làm cậu kinh hoàng. Cậu đã ở trên xe, gối đầu trên chân anh…ngủ… Ngoài kia cảnh vật hai bên đường đã cho cậu biết, cậu đã ra khỏi thành phố.

– Em làm phiền anh quá, đáng lẽ anh nên gọi em dậy.

– Anh gọi rồi đấy chứ. Nhưng em không dậy nổi. Đành mang em ra xe, đống hành lý em soạn sẵn cũng mang theo luôn rồi. Có còn quên cái gì không?.

– Cám ơn anh. Không có gì nửa đâu.

Cậu ngồi sát cửa bên kia của xe, dựa vào cánh cửa, cố tình nhìn ra ngoài. Cậu biết bây giờ cái mặt cậu khó coi lắm. Đêm qua anh như người điên, khi cơ thể cậu không cưỡng nổi đã đáp lại tiếng gọi của nhục thể, anh đã yêu cậu như chưa từng yêu lần nào vậy. Cậu rên xiết thỏa mãn dưới cơ thể anh, gọi tên anh trong cơn ngất ngây tình ái. Cậu thiếp đi lúc nào không biết.

Ngồi trong xe, quần áo đã được thay, cậu cảm giác được cơ thể sạch sẽ khỏe khoắn, ngoại trừ phần dưới vẫn còn ê ẩm, nhưng thực ra là sự ê ẩm thích thú. Cậu xấu hổ chết đi được khi những dữ liệu đêm qua chiếu lại trong đầu. Làm sao dám nhìn mặt Vũ Phong, cậu đành nhìn ra đường.

– Em ngủ đã chưa?.

Cậu hơi giật mình, cậu đã hơi quá trong vị trí của một người dưới. Cậu lúng và không nhận ra anh đã không gọi cậu bằng ‘cậu’ xa cách nửa, mà thay vào đó là từ ‘ em’ ngọt ngào. Cậu chỉ đang lo, anh sắp mỉa mai hay lại trách mắng cậu.

– Em,…em…

– Nếu em ngủ xong rồi thì tới anh, cả đêm qua anh không ngủ được bao nhiêu.

Nói rồi Vũ Phong thản nhiên gối đầu lên chân cậu, ụp tờ báo đang cầm lên mặt, ngủ. Tùng chẳng hiểu thái độ của anh sao bổng dưng quay ngoắc, khó hiểu. Anh mất cái kiểu đàn áp cậu như mọi ngày. Anh muốn gì, anh lại nghĩ ra kiểu gì để hành hạ trái tim cậu nửa đây. Anh có biết, khi mà khoảng cách của hai người rút ngắn như vậy cậu sẽ rất đau khổ không. Anh thà như mọi ngày xem cậu không là gì, thì dễ dàng cho cậu hơn.

Anh thản nhiên gần gũi cậu như chưa từng có những chuyện tệ hại xảy ra giữa hai người. Cứ như anh chưa từng làm đau cậu vậy. Vũ Phong trở mình, úp mặt vào người cậu và tiếp tục ngủ.

Anh vươn vai, duỗi người.

– Lên tới đây thật thoải mái quá. Đi uống gì đó đã rồi hãy làm việc.

Chẳng đợi trả lời, Vũ Phong choàng vai cậu, câu vào quán cà phê gần đó. Ngồi đối diện nhau trong quán Vũ Phong xoay xoay ly cà phê trong tay, mắt nhìn Tùng đang nhấp từng ngụm nhỏ.

– Trở thành người của anh đi. Anh sẽ bảo bọc em suốt đời.

Tùng tròn mắt nhìn Vũ Phong như người từ hành tinh nào đó ngoài vũ trụ, vừa xuống tới.

– Em không nghe nhầm chứ?

– Không.

– Vậy em có hiểu nhầm ý anh muốn nói không?.

– Hiểu lầm, em muốn ám chỉ việc gì?

– Người của anh. Theo nghĩa nào?. Nhân viên, người phục vụ, hay…người trên giường anh?._không hiểu sao Tùng thấy giọng mình nhiều mỉa mai, Có lẽ cậu sắp hết sức chịu đựng được cái kiểu anh coi thường cậu, một cách vô lý_

Vũ Phong châm thuốc, rít một hơi thật mạnh. Xong anh mới trả lời cậu

– Người của anh, theo cái nghĩa thứ ba.

– Chẳng phải nó đã xảy ra rồi sao._ “ vậy anh ấy nghĩ mình không có trái tim chắc”. _Chưa trả đủ nợ cho anh, em chưa đi đâu. Quân tử nhất ngôn mà._ cậu bẻ vấn đề theo một hướng khác_ Có điều cái món nợ không dưng từ trời rơi xuống em không trả đâu.

– Em định đi hả? Hôm trước em đã nhận được nhiều lời mời tốt lắm phải không.. Chọn được chỗ nào chưa. Có cần anh tư vấn không?

– Chưa trả nợ xong, em chưa đi đâu. Trừ khi anh cấn nợ cho chủ mới.

– Em nghĩ mình trị giá bao nhiêu để cấn nợ?_Vũ Phong cười khinh khỉnh, vì tự dưng anh nghe bực không chịu nổi_

Nhưng Tùng thì xám mặt.

– Nếu kẻ không có giá trị, lại hay dối trá, anh muốn giữ lại làm gì?

– Vì anh thích vậy thôi.

Tùng suýt buông rơi ly cà phê trên tay, may sao cậu cố trấn tĩnh mình lại. “ Khoan đã, đừng hiểu quá tốt đẹp những gì anh ấy nói, anh ấy là chuyên gia đạp mình xuống tận đất đen”

– Thích gì mà ác vậy_ ý Tùng ám chỉ việc thích hành hạ cậu_, em rất muốn biết lỗi em có đáng phải nhận những điều tệ hại như vậy không. Hay chỉ là do anh thích vậy thôi?.

– Em muốn nói câu này với anh từ lâu lắm rồi phải không._ Vũ Phong cười, mép nhếch lên. Trông thật đáng ghét_ Vậy em muốn mình được đối xử như thế nào? Em nói đi.

– Nếu anh nói vậy..thì em cũng nói. Làm ơn đừng nhìn em theo cái kiểu ‘ Ngươi là kẻ dối trá’ đi. Em xét lòng chẳng có lỗi gì để anh phải đối xử với em tệ như vậy.

Vũ Phong biết Tùng muốn nói đến chuyện anh đã kết tội cậu làm gián điệp cho người khác vào tiếp cận anh. Đúng là anh hiểu lầm, nhưng anh không thấy mình có lỗi. Vì anh cũng từng quá tin những người cũng có bộ mặt ngây thơ tốt bụng, lo lắng cho anh….rồi quay lưng phản anh không một cái chớp mắt. Vì họ đã được gửi tới cạnh anh vì mục đích đó mà. Nhưng anh cũng công nhận là mình cũng hơi vội vàng trong việc kết tội cậu.

– Để em đi. Sau khi trả hết nợ để em đi._Tùng nói mà như không nói_

– Đi, em có chân, anh làm sao giữ._thái độ Vũ Phong ngày càng khinh khỉnh. Nó càng tăng khi Tùng bảo anh để cậu đi_. Nhưng câu nói vừa rồi chấm dứt cơ hội anh đã đề nghị. Chuyện kết thúc ở đây, anh không thích người khác làm giá khi thấy mình mới có chút giá trị.

Tùng choáng, anh lại vừa phủ nhận cậu một lần nửa. Người gì mà độc tài đến phát sợ, nhưng cũng may là anh rút lại cái đề nghị đó. Nó quá quyến rũ để mà từ chối, và khó từ chối khi vấn đề đã xảy ra_ đã ngủ với người ta rồi còn gì_. Làm sao cậu có thể nói cậu chẳng cần cái đề nghị khiếm nhã đó khi cậu đã lên giường với anh nhiều lần mà động lực không là tình yêu. Anh chẳng vừa bảo cậu vừa làm cao đó sao…

Vũ Phong cũng không hiểu tại sao anh lại đề nghị như vậy và cũng nóng nảy kết thúc nó như vậy. Anh tự kết thúc trong khi chính anh đang tiếc nuối. Anh biết mình vừa xúc phạm cậu một lần nửa, nhưng anh đã không nghĩ cậu lại từ chối. Anh biết cậu vẫn yêu anh và cậu cũng cần tiền. Đề nghị của anh chẳng phải đã đáp ứng đầy đủ cho cậu rồi sao, tại sao lại không muốn.

– Hay em cho rằng lời đề nghị trở thành người của anh là một lời tỏ tình. Hay do chuyện đêm qua mà em cho rằng mình có quyền lực với anh?

trước tiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương.
ĐĂNG KÝ THIẾT KẾ

CHAT VỚI

X HOME - THINKDIFFERENTLY * NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT chuyên thiết kế, thi công xây dựng, nội thất, sơn bả thạch cao, mỹ thuật, sân vườn tiểu cảnh, cây cảnh, cây công trình. Hotline: 0965.163.169 - 0975.163.169 - 0949.163.169 - 0902.112.114 -