- Nhưng ngày mai là thứ hai mà!- Anh đổ mồ hôi hột.
- Buổi chiều em được nghỉ!- Em cười thơ ngay mà làm anh đau nhói.
Đắn đo một hồi lâu anh mới thật sự lên tiếng :
- Được rồi, mai anh sẽ đưa em đi, có một bệnh viện rất tốt gần nhà.
- Vâng!
Xin em đấy, đứng cười nữa. Anh đang rất đau đầu này. Đáng lẽ ra khi anh nói dối em về việc cái thai thì anh nên nói … mà nói gì đây!
Đúng, không nói gì cả chỉ cầu hồn khi đã thâu tóm mọi gia tài, nắm thóp được gia đình em. Phải rất đúng. Và giờ thì không thể quay lại rồi.
Nhưng anh, Triệu Tử Lâm luôn có cách.
Tính đến nay cái thai đó chí ít cũng phải 2 tháng vậy nên anh sẽ cho nó thêm 1 tháng nữa. Và sẽ nói lời chúc ngủ ngon với con.
Và anh đã chọn người nhận trọng trách kết thúc lời nói dối này rồi. Tại sao không? Người đàn ông em “yêu” ấy, Hạo Thiên!