“Lý Mặc Nhiên, không phải ngươi nói muốn cho ta xem tiểu mỹ nhân của ngươi sao? Người đâu?” Sau khi mọi người rời khỏi, Bạch Tiểu Mễ có chút mất hứng nhìn về phía Lý Mặc Nhiên đang đắm đuối nhìn mình.
Bạch Tiểu Mễ biết vừa rồi mọi người đều không vui, bọn họ đều không thích nàng, điều này nàng có thể lý giải được, nhưng bọn họ cho rằng nàng là thích trở về đây sao? Nếu không phải vì tiểu mỹ nhân kia, nàng cũng không cần quay trở về để bị khinh bỉ, đối những người đó nàng phát hỏa không được, nhưng đối với Lý Mặc Nhiên là đầu sỏ gây nên, nàng không nghĩ sẽ tỏ ra có biểu hiện tốt đối với hắn.
“Nương tử nàng không mệt sao? Trước tiên nàng nên nghỉ ngơi đã được không?” Lý Mặc Nhiên tiến lên một bước đem tay Bạch Tiểu Mễ đặt vào lòng bàn tay của mình, cái cảm giác mềm mại này khiến Lý Mặc Nhiên thấy an tâm khác lạ, nương tử cuối cùng đã trở lại bên cạnh hắn thật sao?
“Lý Mặc Nhiên cuối cùng ngươi muốn thế nào?” Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên cảm thấy bực mình ngữ khí trở nên khó chịu, nhịn không được tức giận hỏi.
“Nương tử không phải muốn đi gặp tiểu mỹ nhân sao, vậy thì đi theo vi phu?” Lý Mặc Nhiên dắt tay Bạch Tiểu Mễ đi ra ngoài, Bạch Tiểu Mễ hơi giãy giụa một chút, biết không thoát ra được, cho nên liền để Lý Mặc Nhiên tùy ý lôi kéo! Có lẽ do bị cầm tay nhiều lần, khi Lý Mặc Nhiên vừa cầm tay mình, Bạch Tiểu Mễ cũng không tỏ ý chán ghét.
“Đây là phòng của chúng ta!” Đứng ở trước cửa phòng, Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên dừng lại.
Không phải mình vừa rời đi mới hơn một tháng, nam nhân này đã để cho nữ nhân khác tiến vào ở trong phòng này chứ, trong lòng Bạch Tiểu Mễ tự nhiên có một chút buồn chán.
“Ừm!” Khi nghe được hai chữ “chúng ta” này, tâm tình Lý Mặc Nhiên bỗng trở lên vui sướng, ánh mắt hướng về tiểu nữ nhân trước mắt lại càng thêm nhu hòa vài phần.
“Nếu ngươi đã để nàng kia ở nơi này rồi, ta đây sẽ không đi vào nữa!” Bạch Tiểu Mễ cố đem sự khó chịu trong lòng mình áp chế xuống, sau đó nhìn về phía Lý Mặc Nhiên nói.
Quả nhiên nam tử ở thời cổ đại này là người nói một đằng làm một nẻo, luôn miệng nói thích mình, nhưng trong thời điểm nói thích mình lại còn cùng nữ nhân khác lăn lộn trên giường, ngẫm lại liền cảm thấy thật ghê tởm.
Theo bản năng, Bạch Tiểu Mễ muốn thoát khỏi bàn tay Lý Mặc Nhiên đang cầm lấy tay mình, có lẽ bàn tay này cũng đã đã sờ qua bao nhiêu nữ nhân khác, nghĩ như vậy khiến cho Bạch Tiểu Mễ lại có cảm giác ghê ghê người.
“Nương tử nàng đi vào chẳng phải sẽ biết sao?” Lý Mặc Nhiên cảm giác được nương tử đang giãy dụa, hắn chợt nghĩ có phải là nàng đang tức giận hắn? Thì ra nương tử cũng không phải là thờ ơ đối với hắn, nghĩ như vậy cảm giác của Lý Mặc Nhiên lại tốt hơn vài phần, cho nên hắn không buông nương tử ra. Đột nhiên hắn ôm lấy thắt lưng Bạch Tiểu Mễ, nhấc lên đem nàng vào phòng.
Bạch Tiểu Mễ chợt cảm thấy thân thể nhẹ bỗng đi, trước mắt thoáng qua một cái, đến khi định thần lại được thì phát hiện nàng bị Lý Mặc Nhiên bế lên.
“Ngươi định làm gì?” Bạch Tiểu Mễ lần này rất tức giận, nhưng lại tựa hồ cũng không biết mình đang tức giận vì cái gì?
Lý Mặc Nhiên không lên tiếng, ôm Bạch Tiểu Mễ đến cái ghế trước bàn trang điểm rồi thả người xuống, sau đó đỡ bả vai Bạch Tiểu Mễ khiến nàng quay mặt vào trước gương.
Bạch Tiểu Mễ giãy dụa, nhưng ánh mắt vẫn quét về phía gương, nàng muốn nhìn mỹ nhân ở trong phòng này một chút thôi, nhưng sao nàng cùng Lý Mặc Nhiên vào đến đây rồi mà thế nào lại không nhìn thấy tiểu mỹ nhân ở đâu?
Chẳng lẽ nàng ta đã đi ra ngoài cửa rồi?
“Nhìn thấy tiểu mỹ nhân sao?” Lý Mặc Nhiên biết mục đích của nương tử nên buồn cười khi nhìn thấy bộ dáng lén lút tìm người kia của Bạch Tiểu Mễ, nhưng mà Lý Mặc Nhiên lại cảm thấy bộ dáng này của nương tử thật sự là rất đáng yêu.
“Ngươi có ý tứ gì?” Cảm nhận được ý cười của Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp trừng mắt hướng về phía người trong gương, ánh mắt của hai người vừa vặn chạm vào nhau qua gương.
“Đây không phải tiểu mỹ nhân sao? Ở trong mắt của vi phu, nương tử luôn là người đẹp nhất!” Lý Mặc Nhiên lúc này bình thản nói.
“Ngươi......” Bạch Tiểu Mễ cảm thấy kinh ngạc, tâm lý dần ổn định lại hơi thả lỏng một chút, rồi tinh tế nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, nàng cảm nhận hắn đang nói rất thật. Như vậy ngay từ đầu đã không có tiểu mỹ nhân nào rồi, Lý Mặc Nhiên nói mang nàng đi xem tiểu mỹ nhân của hắn nhưng kỳ thật hắn nói vậy chỉ vì muốn lừa nàng trở về Hắc Phong trại mà thôi.
“Ngươi gạt ta!” Bạch Tiểu Mễ tâm tình vừa mới thả lỏng nay lại thoáng buồn bực, trừng mắt hướng về Lý Mặc Nhiên đang dùng ánh mắt như lửa hừng hực nhìn nàng.
“Vi phu nào có gạt nàng? Nương tử chính là mỹ nhân mà!” Lý Mặc Nhiên vạn phần ủy khuất nhìn về phía mỹ nhân đang trừng mắt nhìn hắn trong gương, mày liễu như họa, mắt to linh động xinh đẹp, mũi ngọc cao khéo léo xinh xắn, độ cong của cánh môi phấn nộn kiều diễm ướt át tuyệt đẹp, da thịt trắng nõn như ngọc thạch, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ở trong mắt Lý Mặc Nhiên, nương tử đẹp đến kinh tâm động phách (chấn động lòng người), đặc biệt ở lần gặp mặt sau đó, Lý Mặc Nhiên phát hiện, da thịt nương tử quả thật rất tốt.
Tuy rằng hiện giờ mái tóc nàng cực kỳ ngắn, nhưng lại đen tuyền sáng bóng, nếu để nương tử như thế này mà ra bên ngoài, Lý Mặc Nhiên rất lo lắng sẽ bị người ta đoạt mất.
Không thể không nói, quả nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Bạch Tiểu Mễ bản thân quả thật rất xinh đẹp, nhưng cũng không đẹp đến mức quá khoa trương như trong tưởng tượng của Lý Mặc Nhiên lúc này.
“Phịch!” Nhìn thấy trong mắt người thành thật như Lý Mặc Nhiên lại lộ ra tia xảo trá, Bạch Tiểu Mễ nhất thời cảm giác khó thở, không chút suy nghĩ xoay người một cái, trực tiếp nhào lên người Lý Mặc Nhiên, Lý Mặc Nhiên cả kinh, cả người đã bị ngã xuống đất, mà lúc này tiểu nữ nhân hắn âu yếm đang tức giận ngồi trên người, đấm liên tiếp vào ngực hắn.
Bạch Tiểu Mễ tuy rằng rất tức giận nhưng lực đánh lên cũng biết nắm chắc vài phần, nàng biết nếu không cẩn thận đem người ta đánh chết, thì nàng cũng chẳng thể nào sống được, nhưng vì đang tức giận nên lực đánh cũng không nhẹ.
Nàng cảm giác bản thân mình như vừa bị Lý Mặc Nhiên đùa giỡn, từ trước đến giờ nàng chưa từng hoài nghi lòng mình nhưng khi nghĩ hắn có lẽ đã đem nữ nhân khác vào ở trong phòng của bọn họ mà cảm thấy trong lòng không được thoải mái, đây mới chính là lý do chân chính khiến Bạch Tiểu Mễ tức giận.
Bản thân Lý Mặc Nhiên có tu vi cao, vết thương trước ngực nay đã khỏi hoàn toàn, cho nên đối với Bạch Tiểu Mễ đánh lên ngực mình căn bản chính là gãi ngứa, tuyệt không đau, hơn nữa nương tử lại đang ngồi lên người mình, điều này khiến cho tâm tình hắn kích động không thôi.
Chỗ tiếp xúc giữa hai người với nhau dâng lên một luồng nhiệt nóng bỏng, khiến cả người Lý Mặc Nhiên bỗng nhiên nhiệt huyết sôi trào, mà nguồn nhiệt sau khi lan truyền hết toàn thân, liền nhằm phía nơi nào đó trên thân thể, khiến cho nơi đó lập tức nổi lên phản ứng nên có của nam nhân.
Vốn đang hứng thú nhìn Bạch Tiểu Mễ phát tiết, tự nhiên đôi mắt hiện lên lửa nóng, dường như muốn hòa tan người trước mắt.
“Tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!” Bạch Tiểu Mễ không biết chính mình đang ở trên mối nguy hiểm, không ngừng đấm lên ngực Lý Mặc Nhiên, sau đó tức giận mắng to!
Tuy rằng biết trước nếu hắn đã tìm được nàng, dù nàng không muốn trở về thì cũng phải trở về, giờ này nàng tức giận vì hắn đã đánh lừa nàng.
“Tiểu mỹ nhân! Lại còn tiểu mỹ nhân, ngươi xem ngươi thành cái dạng này còn có tiểu mỹ nhân để ý ngươi sao?” Bạch Tiểu Mễ dùng nắm đấm nhỏ liên tiếp hạ xuống như những hạt mưa rơi xuống ngực nam nhân nằm phía dưới.
“Nương tử!” Bỗng nhiên vang lên một thanh âm gợi cảm khàn khàn, mang theo vài phần ẩn nhẫn đánh gãy âm thanh đang tức giận la mắng ồn ào của Bạch Tiểu Mễ!