Sắc mặt Mộc Tuyết Nhu trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy chua xót, cố gắng chịu đựng nhịn xuống, cổ họng nghẹn ngào nói, "Chưa"
Sắc mặt Mạc Duy Uyên dịu xuống, gương mặt đầy âm trầm nhìn cô.
Mộc Tuyết Nhu cắn môi, trợn mắt nhìn anh.
Mạc Duy Uyên sờ mặt cô, chỉ đơn giản “ừ” một tiếng, lộ ra một nụ cười mà làm cho người khác nhìn thấy lông tơ đều dựng đứng.
Mộc Tuyết Nhu trợn to mắt nhìn anh, trong mắt đều đầy oán hận, cô cắn cắn môi lòng đầy lo lắng, nhón chân tính hôn lên môi anh ta một cái thật nhanh rồi buông ra, ngào ngờ anh lại vô cùng chính xác bắt được môi của cô, dùng sức mà hôn.
Mặt của cô đỏ bừng, đầy tức giận che môi mình lại nhìn chằm chằm vào anh.
Còn Mạc Duy Uyên thì mặt không đổi sắc xoay người bước lên xe, Mộc Tuyết Nhu tức giận đến phát run, anh mắt đó, giống như là cô ăn đậu hủ của anh ta. Thật ghê tởm. Cô hận anh, hận chết người đàn ông này.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua Chu Thế Thanh muốn dẫn cô đi mà không được, trong lòng cô lại càng đau khổ.
"Chị dâu...Chị quên được người đàn ông đó sao?" Giọng nói của Mạc Duy Thiến có chút thâm trầm từ phía sau vang lên, cô nghe nói Mộc Tuyết Nhu đã có người yêu, nhìn bộ dạng bây giờ nhất định người mà cô ta nhớ không phải là anh cô.
Mộc Tuyết Nhu khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn đầy ưu thương, "Dĩ nhiên là không quên được." Cô nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng thì đầy căm hận, "Nếu không còn việc gì, tôi đi trước." Cô xoay người rời đi.
Mạc Duy Thiến lặp tức chặn cô lại, khóe môi cong lên, "Tối hôm qua, người đó gọi là Chu Thế Thanh à?"
Mộc Tuyết Nhu nhìn cô, ầm thầm cảnh giác, gương mặt lại làm như không biết chuyện gì, "Chu Thế Thanh là người nào?"
"Đừng giả bộ, người mà hôm qua muốn dẫn cô đi - Chu Thế Thanh, bên ngoài mọi người đều nói cô có... gian phu đó." Cô tuy là muốn làm nhục Mộc Tuyết Nhu, cô muốn cho mọi người biết người phụ nữ này căn bản cô ta không xứng với anh hai cô. Nhưng mà nếu chỉ vì chuyện này mà làm thanh danh của họ Mạc bị bôi nhọ, cô không thèm làm.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến người đàn ông của Mộc Tuyết Nhu sẽ xuất hiện ở bữa tiệc, cô không biết là Mộc Niên Kiều có biết sự tồn tại của Chu Thế Thanh không? Nếu Mộc Niên Kiều cũng dùng đều này trả thù, làm cho họ Mạc có nhược điểm, cô tuyệt đối không đồng ý.
Mộc Tuyết Nhu cuối đầu trầm mặc hồi lâu, liền ngẩn đầu nhàn nhạt nói, "Trong lòng mọi người không phải ai cũng biết là ai mới là người bị ép buộc sao, đầu sỏ thì không đi truy cứu, ngược lại ở đây cố ý gây khó khăn cho tôi." Cô im lặng nhìn Mạc Duy Thiến, ánh mắt đầy chán ghét. "Tôi không ham vinh hoa của họ Mạc, càng không muốn cùng anh của cô nắm tay nhay đến đầu bạc răng long."
"Cô cũng không cần tiếp tục gây khó dễ cho tôi, hai năm sau cô có thể không cần kêu tôi là chị dâu rồi."