"Tỷ tỷ! Sắc mặt của người hình như không được tốt! Hay để Tiểu Nhật đi lấy cho tỷ chút nước?" Nguyệt Tinh Bảo quan tâm hỏi. Trải qua một đêm suy nghĩ, Nguyệt Tinh Bảo trưởng thành lên không ít. Không còn dáng vẻ ưa đòn nữa mà là tư thái của một tiểu đệ đệ ngoan hiền. Mặc Ngọc Hân nhìn mà muốn lòi con mắt.
"Không sao. Không cần Tiểu Nhật lo lắng." Vuốt lại mi tâm, Nguyệt Tương Dao đè nén cảm giác xấu hổ xuống.
"Ui, Tương Dao, không phải đại ca ta làm ngươi tức đến đỏ mặt đấy chứ? Nếu là hắn thì có thể lắm! Một kẻ không biết thương hương tiếc ngọc là gì." Mặc Ngọc Hân hở dài, chắc như đinh đóng cột nói.
Ấy vậy mà lời vào tai Nguyệt Tinh Bảo lại có ý khác. Nam nhân trong miệng Hân tỷ tỷ lại dám bắt nạt tỷ tỷ của hắn! Hắn phải đòi lại công đạo cho tỷ tỷ!
Hai mắt Nguyệt Tinh Bảo trừng trừng, chạy một cái vèo đi tìm Mặc Thần Dực.
"Này, ngươi không ngăn cản Tiểu Nhật à? Lỡ như đại ca ta mà... Tiểu Nhật thì sao?" Mặc Ngọc Hân không đoán chắc được vị đại ca kia sẽ ra tay thế nào nên chỉ dám làm một hành động cắt cổ biểu thị thái độ.
"Hắn ta sẽ không dám làm gì đâu." Bây giờ đầu Nguyệt Tương Dao rất đau, mi tâm đã nhíu đến hai chân mày sắp đụng vào nhau luôn rồi.
"Ngươi nói cũng đúng!" Mặc Ngọc Hân gật gù đồng ý, sau đó liền lôi kéo Nguyệt Tương Dao chạy đi về biệt viện của mình.
"Ngươi kéo ta để làm gì?" Cơn đau ngày càng tăng, Nguyệt Tương Dao yếu ớt mặc kệ Mặc Ngọc Hân muốn kéo đi đâu thì kéo.
"Khó lắm mới có dịp đi chơi! Tương Dao, chúng ta đến thành Thanh Dương cách đây mấy dặm đi!" Hai mắt Mặc Ngọc Hân tỏa sáng, không hề thấy sắc mặt Nguyệt Tương Dao khẽ thay đổi.
Trong lòng Nguyệt Tương Dao khẽ động. Thật ra nàng vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Chẳng hạn như việc vì sao phụ thân và Chiến thúc thúc đến Hương Xuân Lâu, không chỉ vậy còn có rất nhiều thế lực xuất hiện nữa. Mặc dù năm đó cũng ở đó nhưng Hương Xuân Lâu bị nàng phá hết một đại viện, buổi ca hát gì đó của hoa khôi cũng không thể tổ chức tiếp tục. Mấy ngày sau thì Hương Xuân Lâu bị đốt sạch. Nhìn qua nó y như là sự trả thù của các môn phái nhưng Nguyệt Tương Dao vẫn nhận ra nội tình không đơn giản bên trong. Phải là vấn đề gì thì tới cả Môn Chủ Thần Môn cũng phải xuất hiện?
_________
Truyện được đăng tải bởi Akyra-san________Nghe theo lời Mặc Ngọc Hân, hai người nhanh chóng giả trang thành nam tử rồi âm thầm tránh thoát ám vệ chạy đến Thanh Dương thành.
"Oa~ Tương công tử! Nơi này thật phồn thịnh a~" Mặc Ngọc Hân đóng trong vai của một công tử lụa là, cẩm bào hoa phục, thứ nào cũng đều đắt tiền.
Trên trán Nguyệt Tương Dao xuất hiện hai vạch đen, âm thầm tránh xa tên công tử lụa là thấy cái gì cũng hiếu kỳ. Nguyệt Tương Dao lựa chọn một trường bào nguyệt nga. Tóc búi lên trên lộ ra cái cổ trắng noãn, yết hầu được làm giả tinh vi, gương mặt tuyệt thế bị che bởi một lớp mặt nạ da người, dù vậy, gương mặt giả của Nguyệt Tương Dao vẫn gây không biết bao nhiêu sự chú ý của các thiếu nữ.
Một đường Nguyệt Tương Dao nhận không biết bao nhiêu trái tim từ các cô nương phóng tới. Lúc đầu còn chút không quan tâm, về sau thì phải co chân bỏ chạy do số lượng ngày càng đông.
"Phù, mết mỏi... Đám hoa hoa cô nương này không biết xấu hổ hay sao mà liếc mắt đưa tình giữa đám đông thế này!"
Nguyệt Tương Dao chính thức khinh thường bộ dáng chính nghĩa của Mặc Ngọc Hân. Không biết là ai đã chét một đống nước bọt lên mặt nàng sau khi nàng cải trang à? Cũng may là nàng đã giảm một chút sát thương ở gương mặt, nếu không, phỏng chừng mấy đại cô cô cũng lao tới cướp người a! Quả nhiên, vẫn là sắc nữ khó đối phó!
"Bây giờ chúng ta đến Hương Xân Lâu đi." Chỉnh lại y phục có phần lộn xộn, Nguyệt Tương Dao lần nữa sắm vai một công tử hòa nhã lễ độ.
"Ừ! Chúng ta... Ọt ọt ọt..." Sắc mặt Mặc Ngọc Hân cứng lại, khẽ liếc gương mặt đen như đáy nồi của Nguyệt Tương Dao. "Ta đói bụng..."
"Haizz." Nguyệt Tương Dao ôm trán, không còn từ gì để nói với "nam tử lụa là" trước mắt. Chân sau dắt chân trước bước đi, Nguyệt Tương Dao dẫn Mặc Ngọc Hân tới một tửu lâu sang trọng.
"Khách quan! Xin mời xin mời! Hai vị công tử, không biết có muốn nhã gian không ạ?" Tiểu nhị với nụ cười tươi rối chào hàng.
"Cho một nhã giang thượng hạng." Nguyệt Tương Dao gật đầu. Chợt ánh mắt chú ý tới đứa trẻ trốn trong hẻm tối ánh mắt hâm mộ nhìn hai người.
"Trưởng quầy! Cho một nhã gian thượng hạng!" Tiểu nhị vui vẻ gọi trưởng quầy đang bận tính toán phía trong.
"Ha ha, nhị vị công tử thật đúng lúc. Tửu lâu còn đúng một nhã gian thượng hạng! Tiểu Khê, dẫn khách nhân lên nhã lâu số tám!" Trưởng quầy tươi cười.
"Khoan đã, tiểu nhị. Lấy ba cái bánh bao đưa cho đứa trẻ kia đi. Tiền bánh bao chúng ta sẽ trả." Chỉ vào đứa trẻ trốn trong hẻm tối, Nguyệt Tương Dao dặn dò tiểu nhị.
"Nhị vị công tử đúng là có lòng thương người. Tiểu Khê, đem vài cái bánh bao cho đứa trẻ kia đi." Vừa đúng Trưởng quầy này là một người có lòng nhân ái, thường hay làm việc thiện. Nhìn thấy đứa trẻ được quan tâm thì không nhịn được một tiếng khen ngợi.
"Ha ha! Chỉ có đám chuột nhắt mới qua tâm lẫn nhau! Trưởng quầy, cho một nhã gian thượng hạng!" Đúng lúc đó có một giọng cười nhạo bán vang lên. Một công tử hoa phục chói mắt đi đến, bên cạnh còn có thêm vài nam nhân ăn mặc xa hoa.
"Ngươi!" Mặc Ngọc Hân tức giận trừng mắt. Nhưng một công tử lụa là trừng mắt thì thật chẳng có tý công kích nào còn chọc cho đám người cười lớn hơn.
"Ha ha! Cố công tử mắng đúng lắm! Chỉ có bọn hạ đẳng mới quan tâm lẫn nhau thôi! Ha ha!"
"Hạ đẳng thì vẫn hoài hạ đẳng! Còn học đòi văn vẻ! Không có tiền thì đi chỗ khác!"
Sắc mặt Nguyệt Tương Dao vẫn lạnh nhạt như cũ, một chút ánh mắt cũng keo kiệt không cho đám hoa hoa công tử một cái. Trong khi sắc mặt của tiểu nhị, Trưởng quầy và Mặc Ngọc Hân khó coi đến cực điểm.
"Ngươi! Các ngươi! Một đám hoa phục ẻo lả thì biết gì hả?" Mặc Ngọc Hân tức đến giậm chân nhưng vẫn nhớ mình là một nam nhân liền thu lại, tuy nhiên nàng quên mất thân phận của mình hiện tại cũng đúng là công tử cẩm y ngọc thực.
"Thôi đi, chó cắn ngươi một phát, ngươi lại muốn cắn chó một phát? Không cảm thấy ô uế hay sao?" Nguyệt Tương Dao quát khẽ. Nhìn như nàng đang tức giận với bằng hữu nhưng lời nói ra lại mắng người không thương tiếc.
"Ngươi! Dám mắng bản công tử là chó?!!" Cố công tử sắc mặt tái xanh, con ngươi âm ngoan lóe lóe.
"Chó? Ngươi xứng sao?" Nhẹ nhàng buông một câu, Nguyệt Tương Dao thành công nhìn gương mặt của Cố công tử đổi màu. Từ xanh sang tím, lại từ tím sang đỏ, đỏ sang trắng, y như một con tắc kè bông.
Mặc Ngọc Hân đã không nhịn được cười. "Ha ha! Tương huynh đệ, ngươi mắng cũng quá chính xác! Chó, hắn xứng sao? Ha ha! Nếu hắn là chó, thì quá nhục nhã cho loài chó rồi!"
Trưởng quầy và tiểu nhị cũng muốn cười ra tiếng nhưng vẫn phải cật lực nhịn cười. Người trong tửu lâu không ít, tậm trung về cửa cũng có rất nhiều người. Nếu không phải e ngại thân phận của Cố công tử, e là sẽ có rất nhiều người cười ra nước mắt.
"Ngươi! Các ngươi!" Cố công tử sắc mặt xám hiển nhiên đã bị chọc tức không nhẹ. "Các ngươi không biết ta là ai sao? Ta chính là cháu ruột của thành chủ Thanh Dương thành này, chọc giận ta, cho dù là ngươi chạy đến chân trời cũng không thoát!"
"Hừ! Ngươi cho rằng thành chủ Thanh Dương thành ngươi một tay che trời?!! Trên đời này còn có vương pháp, hoàng đế Lăng Thiên Quốc không ngu ngốc đến nỗi cho một lão già xương cốt sắp gẫy rụng hoành hành đâu?!! Lại nói, chân trời này, bàn tay các ngươi vươn xa quá, có phải tính mưu phản không hả?!!" Mặc Ngọc Hân hừ lạnh, âm thanh qua biến đổi y như búa tạ, từng lời như một búa giáng xuống đầu Cố gia. Mạc danh kỳ diệu liền treo lên đầu Cố gia một cái nón mưu phản thật to.
"Phải đấy! Công tử nói phải!"
"Cố gia hoành hành ngang ngược, sớm muộn gì thì hoàng thượng ở trên cũng sẽ giáng tội!"
"Ác bá chuyên ngang ngược! Cố gia các người sẽ gặp báo ứng!"
Nói về công kích tinh thần, một mình Mặc Ngọc Hân không thể so với bàn dân Thanh Dương thành này được. Ngày thường tên Cố công tử này không quấy phá dân lành thì cũng bắt nạt nữ tử. Dựa vào thân phận của gia gia, liền xem mình là vua ở Thanh Dương thành này, không biết đã gây ra bao nhiêu tội. Dân thường vì sợ quyền hành trong tay Cố gia liền nín nhịn cho qua, hôm nay gặp phải có người phản kích, bao nhiêu phẫn hận trong lòng liền tuông ra, ta một câu, ngươi một câu, mắng cho Cố công tử không ra hình dáng.
"Ngươi! Các ngươi chờ đấy! Gia gia ta sẽ không bỏ qua đâu!!!" Cố công tử chạy chối chết, xa xa còn có âm thanh mắng chửi hắn. Quả nhiên, trời gây nghiệt có thể sống, người gây nghiệt thì không thể sống a!
___________
Truyện được đăng tải bởi Akyra-san_________Càn quét qua bàn ăn, Mặc Ngọc Hân ôm cái bụng tròn vo ợ một hơi.
"Quả nhiên ăn no thì có sức chiến đấu! Ợ!"
"Được rồi. Ngươi chiến đấu đi, ta đi chỗ khác một chút. Lát nữa tụ hợp ở cổng thành." Nguyệt Tương Dao không thể không thừa nhận là mình không dám nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Mặc Ngọc Hân. Nó quá đặc sắc rồi! Nhảy qua cửa sổ, thân ảnh Nguyệt Tương Dao dần mất hút sau mấy tòa nhà.
"Này! Ý ngươi là sao?!! Chiến đấu cái gì chứ! Cũng không chờ người ta gì cả!" Mặc Ngọc Hân dậm chân. Nào biết mình vừa dứt lời thì cánh cửa bị đá hỏng, một toán người thô bạo đạp cửa đi vào, dẫn đầu không ai khác chính là Cố công tử.
"Người đâu! Bắt tên này cho ta! Ta phải phanh thay xẻo thịt hắn mới hả giận!" Cố công tử chỉ vào Mặc Ngọc Hân mà quát, con ngươi không che dấu tia ác độc.
"Này này, ta mới vừa ăn no! Không tốt cho vận động đâu!" Trong lòng thầm mắng Nguyệt Tương Dao mười tám lần, Mặc Ngọc Hân tránh né bàn tay của đám người hầu.
Chết tiệt! Lần này khi không mang họa vào thân a!
Trong lúc mắng người, Mặc Ngọc Hân cũng quên mất chính mình biết võ công, chỉ biết trốn đằng này tới đằng kia, vừa chạy vừa hô giết người. Cả thành Thanh Dương đều bị nàng chạy đến loạn xì ngầu. Như một hồ nước trong ngay lập tức bị quấy đục đến không còn gì.
Ở xa xa, người dân còn nghe thấy những câu kêu cứu hết sức "động lòng người".
"Con mẹ nó! Đừng đuổi theo ta a!"
"Các ngươi ác bá! Ức hiếp tiểu cô... Ức hiếp tiểu công tử ta!"
"A!!! Lão tử liều chết a!!!"
_______
Truyện được đăng tải bởi Akyra-san_________Chương này hình tượng nhân vật Mặc Ngọc Hân hết sức đặc sắc. Đủ độc chưa bạn tôi ơi?