Từ trường về nhà nó như bị rút cạn sức lực, một chút calo cũng không còn, vừa về đến là nó lên thẳng phòng đánh một giấc bỏ lại mệt mỏi phía sau. Giai điệu bài Soledad vang lên khiến hắn dừng động tác gõ bàn phím lại.
- Có gì không?
Nhìn màn hình hắn không do dự đi thẳng vào vấn đề, bên kia nghe hắn nói mà nhăn mặt.
- " Bạn à! Tớ gọi cho bạn, bạn không thể nói chuyện dễ nghe hơn à!"
Tiếng Tuấn lào bào vào điện thoại gọi bạn xưng tớ luôn.
- Lắm lời.
Buông 1 câu Hắn trở lại với cái laptop, 1 tay cầm điện thoại một tay gõ chữ mắt không rời màn hình, sắp có cuộc họp quan trọng rồi!
- " Ra F.L đối diện Trung tâm mua sắm đi, tao với Hoàng đang đợi mày."
- Làm gì?
- " Thì mày cứ ra đây đi!"
- Tao bận rồi, không có việc gì thì cúp máy đây.
Hắn định ấn nút tắt thì nghe tiếng bên kia hét lên.
-" Ê khoan, chuyện liên quan đến Hiểu Nhi mày ra ngay đi, không ra đừng hối hận."
tút... tút... tút... bên kia cúp máy luôn.
Hắn tần ngần một lát, cầm áo khoát lái xe ra khỏi nhà.
Ở F.L
- Mày chắc nó đến không? - Hoàng ngồi đối diện Tuấn lên tiếng hỏi sau khi Tuấn cúp máy.
- Chắc chắn với mày 5 phút nữa nó sẽ đến.
Thấy nụ cười của Tuấn làm Hoàng nghi hoặc nhưng cũng ngồi đợi, hai anh chàng ngồi đuổi ruồi 5 phút thì một chàng trai mặc áo thun trắng khoát sơ mi đen cùng quần jean mở cửa đi vào. Hắn đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại bên cửa sổ nơi có 2 anh chàng đẹp trai da trắng ngồi đó, Hoàng ngồi đối diện cửa vẫy tay với hắn. Tiến lại ngồi xuống nhìn hai thằng bạn.
- Nói đi. - hắn đặt ly cappucino xuống sau khi nhấp một ngụm, lên tiếng hỏi.
Hai người kia nhìn nhau rồi ra hiệu, nháy mắt lia lịa.
- Mày phải hứa giúp tụi tao 1 chuyện tụi tao mới nói.
Nghi hoặc nhìn hai thằng bạn, không có dấu hiệu khả nghi hắn mới miễn cưỡng gật đầu.
............................................................................
Ting.... ting.... ting.....
Nó đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng chuông cửa kêu liên tục, bịt chặt tai lại vẫn không thoát khỏi tiếng đinh tai nhức óc đó. Bực bội nó bật dậy miệng rủa
- Tên sao chỗi chết tiệt có cửa cũng không mở dùm, anh ta xem mình là osin thật mà! ( thì chị là osin chứ bà chủ hồi nào)
Nhìn quanh nhà không thấy hắn, chỉ thấy chiếc laptop gấp hờ định bụng đến xem thì tiếng chuông cửa lại kêu lên từng tiếng giục giã, nó dậm chân đi ra.
Mở cửa khuôn mặt tèm lem nước mắt của Vy xuất hiện.
- huhuhuhu........ - Vy òa khóc ngon lành.
Nó trợn mắt nhìn cái đứa trước mặt.
- Mày bị gì nữa vậy Vy? - Nó hỏi.
Vy vẫn cuối đầu khóc lóc, nó giơ tay lên ra hiệu "stop".
- Nói có chuyện gì? Tao không có kiên nhẫn rồi đó!
- Thì... thì... tại... anh Nam.... tao thấy.. anh ấy dắt con nhỏ nào đó vô khách sạn rồi mày ơi!
- CÁI GÌ?
Vy vừa dứt lời nó hét lên, Vy nghĩ thầm trong bụng " Điên mất thôi, lần sau tao không điên mà đi chịu trận nữa!" Rồi nhỏ lại òa khóc tiếp tục miệng nói.
- Mày... mày phải giúp tao... đòi lại.... công bằng huhuhu....
- Được, đợi tao vào lấy áo rồi tao với mày đi, lần này không giết anh ta là không được. - Mặt mày nó đen thui.
Vy kéo tay nó lại.
- Không kịp bây giờ, xe tao đậu đằng kia đi mau.
Nó gật đầu bước theo Vy mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện mà không nhận ra nụ cười tinh quái thoáng hiện lên của Vy ở phía sau.
Xe từ từ lăn bánh chạy hướng đến " Khách sạn" mà Vy nói.
.....................................................................
Hắn bị Hoàng và Tuấn kéo lên tầng 3 của trung tâm thương mại, nơi bán quần áo.
- Đến đây làm gì? - hắn hỏi khi thấy Tuấn và Hoàng đang chọn quần áo.
- Mày thấy vừa ý bộ nào chọn đi.
Tuấn nháy mắt với hắn, quay lại chọn tiếp chợt phát hiện áo sơ mi màu bạc treo trên giá cậu hí hửng lại gần.
- Tao không có hứng thú, tụi mày cứ tự nhiên, tao về. - Hắn quay đầu thì bị Hoàng chặn lại Tuấn giữ chặt ở phía sau.
- Nói mau tụi mày muốn gì?
Hoàng hất đầu cho Tuấn nói.
- Chỉ muốn mày mặc cho thật đẹp vào, tối nay cùng tụi tao đi dự tiệc.
- Mơ à, không thích tránh ra cho tao về.
- Mày hứa giúp bọn tao rồi còn gì. - Hoàng nhìn hắn nói.
- Tao chỉ nói giúp chứ không phải đi dự tiệc.
Hoàng cười lắc đầu.
- Giúp tụi tao đồng nghĩa với đi dự tiệc.
Hắn không nói gì vờ quay bước rồi nhân lúc Hoàng không để ý thì luồn ra phía trước bước ra ngoài, đi được nửa đường chợt dừng lại vì câu nói phía sau.
- Tối nay Hiểu Nhi sẽ cùng Tường Quân đi dự tiệc tiếc cho mày quá! - Tuấn giả vờ chật lưỡi.
Hiệu quả, ai đó đã quay lại, mặt tràn đầy hàn khí.
- Lấy bộ trên kia. - Hắn chỉ tay lên áo sơ mi trắng sữa có chiếc cà vạt bản nhỏ kiểu Hàn Quốc màu đen.
Hoàng và Tuấn cười nhìn nhau...
..............................................................
- Mày nói là ở khách sạn sao đưa tao đến salon vậy?
Nó từ xe bước xuống ngơ ngác nhìn salon trước mặt, Vy không nói gì tay kéo thẳng nó vào trong, miệng kêu lớn.
- Nữ chính tới rồi đây!
Linh và Quỳnh Anh xuất hiện. Linh diện một chiếc váy trắng đuôi cá phía trước đính đá lấp lánh ở cổ, chân mang đôi giày cao gót 10 phân màu đen. Quỳnh Anh mặc một chiếc váy cúp ngực ngắn màu tím nhạt ôm sát cơ thể, lớp ngoài là ren phía sau kéo dài tới đất chân đi đôi giày cao gót màu cafe sữa. Cả hai đều trang điểm rồi, tóc được làm xoăn xỏa hai bên, bây giờ nó đứng im bất động ngắm nhìn, quên đi mình đến đây để làm gì.
- Đẹp quá! - nó khen.
- Một lát mày còn đẹp hơn! - Linh nói.
Giờ nó mới quay về thực tại, quay ra nhìn Vy nó hỏi.
- Anh Nam dắt con nhỏ nào vô khách sạn... Sao đưa tao đến đây?
- À.... cái đó tao dụ mày thôi! - Vy thật thà thú tội, mặt lại chẳng chút gì áy náy cả.
Nó trợn mắt nhìn Vy, máu sôi sùng sục khi biết mình bị lừa.
- Mày ăn no rãnh rỗi hả con kia.... - Nó nói bằng giọng điệu không chút kiêng cử.
- Chỉ là tụi tao muốn giúp mày làm đẹp tối nay dự tiệc thôi. - Linh nhẹ giọng.
- Không bao giờ, về đây.
Nó quay đầu bước được 2 bước đã bị Vy kéo lại.
- Linh, Quỳnh Anh giữ nó lại mau.
Thế là Linh và Quỳnh Anh bay vô người nắm tay người nắm chân lôi thẳng nó đến bàn trang điểm ấn mạnh nó xuống, nó giẫy dụa điên cuồng nhưng mạnh cở nào mà bị 3 người nắm lấy thế này cũng không thoát được.
- Thả tao ra mau..... - Nó hét.
- Mày ngoan ngoãn ngồi yên đi, chị Yến bắt đầu được rồi!
Vy nhìn về chị chủ salon đứng cạnh đó, chị ấy tiến tới mở từng hộp dụng cụ trang điểm ra, bắt đầu hô biến lên khuôn mặt nó, nhưng ngặt nỗi nó bị nắm chặt vẫn không ngừng giẫy dụa.
- Chị tránh ra, không được làm vậy......
- Yaaaa.... tao mà thoát ra tao sẽ giết chết hai đứa mày..
- Quỳnh Anh em ngoan ngoãn thì buông chị ra mau...
Nó hét ầm lên làm mọi người trong salon nhìn nó ái ngại, chị make up cũng khổ sở với nó đang kẻ mắt thì nó giẫy lên làm hư phải kẻ lại, đánh màu mắt thì nó lại nghiêng mặt hết qua trái rồi lại qua phải, mồ hôi chị đổ đầm đìa vẫn không make up xong vùng mắt. Chị nhìn lên thở dài.
- Không ổn rồi! Nếu không ngồi yên chị thực sự không trang điểm nổi đâu.
- Nghe thấy chưa mau buông tay của tụi mày ra.
Nó nghe chị kia nói vậy thì cười đắc chí.
- Không trang điểm xong đừng mơ tụi này buông mày ra. - Vy phán làm nó ỉu xìu nhưng vẫn ngồi không yên.
Cả ba người kia nhìn nhau tìm cách thực hiện nhiệm vụ thiêng liêng cao cả của mình là biến nó trở thành công chúa của đêm nay. Hao tâm tốn sức kéo nó đến đây, kế hoạch cũng đã chuẩn bị rồi chẳng lẽ bây giờ bỏ cuộc. Quỳnh Anh đột nhiên nảy ra một ý.
- Chị giúp em có được không, thật ra em không phải bạn gái anh Huy, em là em gái anh Nam.
Nó ngừng giẫy dụa, nhìn chằm chằm Quỳnh Anh.
- Em chỉ đùa cho vui thôi, không ngờ chị lại tưởng thật. Nhưng mà lần này không ổn rồi! Chị có biết tối nay anh ấy lên kế hoạch tỏ tình không?
Mắt mở to ngạc nhiên hết cở, tối nay hắn tỏ tình sao, với ai? Đột nhiên nó thấy bức rức khó chịu làm sao đó....
- Anh ta tỏ tình với ai vậy?
- Với chị Lệ Băng hotgirl khối 11, em thật sự không muốn chị ta làm bạn gái anh Huy một chút nào cả, chị ta vừa chảnh chọe lại kiêu căng phách lối. Chị Nhi chị phải giúp em phá hoại kế hoạch tỏ tình này của anh Huy, phải làm cho anh ấy sớm tỉnh mới được.
Quỳnh Anh nói một mạch, ánh mắt hiện rõ tia cười chỉ là nó không nhận ra, chỉ mãi lo suy nghĩ nhưng gì Quỳnh Anh nói, Vy và Linh nhìn Quỳnh Anh đầy tán thưởng, kế sách hay, đáng tuyên dương dưới cờ.
Nó đang ngẫm nghĩ đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt, đi, không đi, đi, không đi...... nó thực sự không muốn hắn có bạn gái một chút nào, nếu hắn có bạn gái thì ai chở nó đi học, ai chửi nhau với nó, có khi đến đó hắn đuổi việc nó cũng nên.... gật đầu vì ý nghĩ đó nó quyết định rồi...
- Thôi được, muốn làm gì thì làm đi.
Nó nắm chặt tay lại nhắm tịt mắt, Vy, Linh và Quỳnh Anh gật đầu hài lòng, Vy cũng bắt đầu trang điểm cho mình.
Sau 30 phút biến hóa cho nó cuối cùng cũng đã xong, chị Yến mỉm cười hài lòng thầm nghĩ " Cô bé này thêm chút son phấn nhìn xinh không chịu nổi".
- Xong rồi!
Tiếng Chị Yến vừa dứt có 6 con mắt phóng ánh nhìn về phía nó, mắt trợn tròn miệng mở to.
- Mày..... mày... là con... Nhi hả? - Vy ấp úng hỏi.
- Con điên không phải tao chẳng lẽ quỷ.
Chính xác là nó rồi giọng điệu này không nhầm lẫn được.
- Chị Nhi nhìn vào gương đi. - Quỳnh Anh nói sau khi đã hoàn hồn.
Nó gật đầu nhìn vào gương, vừa nhìn vào mà muốn bậc ngửa, đứa nào vậy, đâu phải nó, huhu... mắt nó đã to long lanh rồi mà còn trang điểm cho to hơn là sao, lại còn sửa chân mày nó ngang nữa, mắt thì vẽ vẽ tô tô gì đen thui thế này, dưới mắt còn có một lớp gì màu bạc vậy, môi cũng tha một tấn son là sao, yaaaaaa...... điên lên đây.
- Sao lại thành ra thế này? - Nó chỉ vào gương hỏi.
- Quá tuyệt Nhi ơi! Sao tao không nhận ra vẻ đẹp tiềm tàng của mày sớm hơn chứ! - Linh suýt xoa.
Phải bình tĩnh lắm nó mới không hét lên " Đẹp cái gì chứ".
- Còn tóc nữa, chị làm tóc cho nó luôn đi, cắt mái thưa cho nó, rồi uốn xoăn nha chị, à thắt bím nhỏ luồn qua bên phải nhé!
Vy thuyết giảng nguyên một nùi cho chị Yến, cơn bực bội của nó vừa dịu xuống lại được dịp bùng phát.
- Cái gì nữa vậy? Dẹp không có tóc tai gì hết.... chị nghe em đừng nghe nó.
Lườm Vy một cái nó quay lại cười với chị Yến ai ngờ chị lại nói.
- Ý hay, như vậy sẽ rất đẹp, em yên tâm nhanh thôi.
Rồi chị cầm cái kéo cắt tóc lên, nó đứng phắt dậy.
- Không được.
- Chị Nhi, chị phải đẹp hơn Lệ Băng nếu không làm sao phá hỏng kế hoạch của anh Huy được?
Quỳnh Anh nhanh trí nói.
- Nhất định phải cắt sao? - Nó buồn rầu hỏi.
- Nhất định phải cắt. - Quỳnh Anh gật đầu chắc nịch.
Nó đau khổ ngồi xuống cất giọng ủ rủ.
- Chị cứ cắt.
Trong khi chờ nó làm tóc Vy đã tranh thủ vào thay đồ, một lúc Vy bước ra với chiếc váy ren suông ngắn màu xanh nước biển, phía trước đeo 1 sợi dây chuyền hình giọt nước đính kim cương lấp lánh, chân đi giày cao gót bịt mũi màu trắng.
Đang ngắm mình trong gương thì Vy nghe tiếng nó hét.
- Trời ơi tóc của tôi!!!!!!!
Quay phắt lại phía nó, ai cũng đều cảm thấy ngưỡng mộ vì.... sau khi cắt tóc nhìn nó quá đỗi dễ thương, mái thưa này rất hợp với nó dù nó có chằng lửa bao nhiêu cũng đã dùng hòa được gần hết rồi! Thảy cho nó bộ váy, Linh đẩy nó vào phòng thay đồ, không quên dặn dò.
- Không được chần chừ, phải mặc cái này mới có thể phá hoại kế hoạch của Huy.
Nó mặt hầm hầm bước vào phòng thay đồ, miệng lẩm bẩm " Phạm Khắc Huy, đồ sao chỗi, vì ai mà tôi phải chịu đựng như vậy chứ! Chờ đó tôi sẽ từ chỗ anh đòi lại từng chút một gừuuu!!!"
5 phút sau nó bước ra, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về nó. Trên người nó mặc một chiếc váy xòe cúp ngực màu hồng phấn, lớp trong là vải, lớp tiếp theo là tuyn và cuối cùng là ren kết hợp lại. Phía eo là một dãy vải màu cam nhạt kéo ra đến sau là một chiếc nơ bản to. Chiếc váy đúng kiểu phong cách công chúa, Linh dúi cho nó một cái hộp, mở ra là một đôi giày cao gót đính đá lấp lánh cao khoảng 10 phân. Nó nhăn mặt lắc đầu kháng cự cuối cùng cũng phải mang vào.
Nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới Vy giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
- Đẹp thật!
Như chợt phát hiện thiếu thứ gì đó Linh chạy đi lấy một thứ trong túi xách của mình..... nước hoa, thêm cái này vào mới cực kì, cực kì hấp dẫn.
- Tao bị dị ứng. - Nó lắc đầu.
- Yên tâm cái này chiết ra từ nguyên liệu thiên nhiên.
Linh xịt nước hoa vào cổ, tay và một ít lên người nó, mùi hương nhẹ nhàng thấy thích thích nên nó cũng không nói gì.
Mất hai tiếng cho việc thuyết phục và làm đẹp cho nó cuối cùng cũng đã xong, Quỳnh Anh nhìn đồng hồ đã 6h45 rồi, nhỏ lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Hoàng " Ổn cả chứ! Bên em xong rồi!". Tin... tin nhắn mới " Bên anh cũng vậy có thể xuất phát"
Cất điện thoại vào, Quỳnh Anh quay ra nháy mắt với Vy và Linh.
- Đi thôi!
Ra đến cửa salon, một chiếc xe Audi lướt đến, Nam bước xuống xe, trên người anh mặt một chiếc áo sơ mi màu đỏ đồng, không cho áo vào quần, vẫn là phong cách lãng tử thường ngày.
- May quá anh không đến trễ.
Anh nhìn sang cô gái mặc chiếc váy hồng phấn thắc mắc ai sao quen vậy? Vừa quen lại vừa lạ nhất thời không nhận ra.
- Ai đây? - Nam hỏi.
Ba người kia bậc cười còn nó chau mày.
- Anh đi chết đi Phạm Quốc Nam, đều tại anh hết đấy! - Nó quát nếu không lấy anh ra lừa nó thì nó đâu có ở đây, nghĩ lại mà tức không chịu nổi.
- Nhi.... là em hả Nhi? - hỏi lại như không tin vào mắt mình.
- Chứ anh nghĩ là ai? Đưa em cái áo khoát coi.
Nó giật cái áo khoát từ tay Nam khoát vào vì cái váy cúp ngực hở hến này làm nó khó chịu.
- Ai làm em thành ra thế này vậy?
- Hỏi người yêu quý hóa của anh đi.
Nó mở cửa ngồi vào xe luôn. Nam nhìn Vy tìm câu trả lời.
- Để em kể anh nghe sau, trễ rồi đi thôi.
Vy kéo Nam lên xe, nhỏ ngồi vào ghế lái phụ cạnh Nam nó ngồi phía sau mặt hầm hầm. Linh và Quỳnh Anh đi chiếc xe khác, cả hai xe đều cùng lăn bánh tiến đến trường.