Tiểu Quỷ Đạm ngữ khí thay đổi tự nhiên, bắt chước trông rất sống động, giữa mình và thầy giáo Triệu không có hô cắt.
Giống như một tiểu tinh linh, còn mặc quần áo bệnh nhân.
Mọi người bị chọc cho vui vẻ, sau khi cười xong cũng là một trận trầm mặc.
Trao đổi ánh mắt......
Ôn Tình mở miệng trước, có chút yêu thương, vuốt vuốt đầu con gái.
”Tiểu Đạm Đạm có biết ngoài ý nghĩa 'vết mực nhạt', mẹ gọi con 'Đạm Đạm' còn có ý nghĩa khác không?”
Cô gái nhỏ còn thật sự suy nghĩ, lắc lắc đầu.
Ôn Tình cười khẽ, nhớ lại chuyện cũ, vô cùng cảm khái: “Mẹ trước kia tính cách tranh cường đoạt thắng, cái gì cũng đều phải tốt nhất, không chịu chịu thua......Trải qua hơn nửa đời, đến tận khi gặp được ba con, mới không màng danh lợi, mẹ hi vọng con sống thật đơn giản.”
”Hứa Thời cùng Mặc Mặc đều có thể cho con cuộc sống hạnh phúc, con chỉ cần làm Tiểu Quỷ Đạm của con.”
”Đạm đạm nhiên, thi thi nhiên, an an nhiên, luôn vô tâm vô phế, vĩnh viễn không phải lo sợ......”
Ý là, Mặc Mặc bắt buộc phải có trách nhiệm kiếm tiền? Cô thì tiêu tiền?
Ôn Tình thả chậm tốc độ nói chuyện: “Con nói với thầy giáo Triệu đều không có sai, con nghĩ cũng không có sai......Nhưng là Tiểu Quỷ Đạm, con cũng có chỗ không đúng.”
Cô gái nhỏ nhưng là bắt được trọng điểm phía sau, miết miết miệng.
Ôn Tình không đành lòng, ánh mắt nhìn chăm chú, bắt đầu thôi thúc.
”Con hỏi một chút Toan Toan nhà con, con không đúng chỗ nào......”
Cô gái nhỏ len lén giương mắt, nhìn một chút bé trai đứng thẳng tắp bên cạnh Tần Họa, cúi xuống đầu nhỏ.
Qua vài giây sau, lại nhìn liếc mắt một cái.
Cuối cùng, xoắn xoắn ngón tay nhỏ bé ngượng ngùng mở miệng, nói ra lại là......
”Toan Toan, em muốn ăn táo.”
Vẫn chú ý đến động tác của Tiểu Đạm Đạm Ninh Chấp Mặc sớm đã đoán được, chứa chút ý cười, anh cầm lấy hai quả táo mà Tần Họa vừa gọt xong, rất nghe lời đi đến bên cạnh giường bệnh, chìa tay đưa tới bên miệng cô gái nhỏ.
Ngay lúc Tiểu Quỷ Đạm há miệng cắn xuống, đột nhiên thu tay về.
Cô gái nhỏ chớp mắt một cái, chu miệng lên biểu đạt sự bất mãn của mình.
Độ cong khóe môi của Tiểu Chấp Mặc càng lúc càng lớn, lại đưa tới.
Lần này thời gian dừng lại lâu hơn một chút, làm cho cô gái nhỏ thành công......
Liếm một chút.
Có trò chuyện sao?
Tiểu Quỷ Đạm nhìn lại với ánh mắt xem thường.
Lúm đồng tiền bên má phải của Tiểu Chấp Mặc càng ngày càng rõ rệt, lại đem quả táo đưa đến bên miệng cô gái nhỏ.
Lặp đi lặp lại......
Trong vòng năm phút, Tiểu Quỷ Đạm như trước thành công ăn xong quả táo, dáng vẻ ôm lấy cánh tay Tiểu Chấp Mặc, giống như con gấu túi ôm cây, ngửa đầu cắn xong.
Nếu cô biết mẹ mình giơ di động lên nhanh chóng chụp lại, cô nhất định sẽ không vì một quả táo mà hy sinh hình tượng của mình.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô có hình tượng......
Công chúa Bạch Tuyết ăn xong quả táo của Hoàng Hậu phải chết đi, Tiểu Quỷ Đạm ăn xong quả táo của Tiểu Chấp Mặc lại mãn huyết sống lại.
Lúc xuất viện đã là chạng vạng, ráng chiều như là ngọn lửa, phía tây sang phía đông, làm cho bầu trời có chút đỏ rực, ánh vàng rực rỡ mềm mại trong chốc lát tầng tầng lớp lớp, trong chốc lát đỏ rực, trong chốc lát nửa vàng nửa tím.
Giống như một bức tranh thủy mặc trừu tượng, trong bức tranh là những đám mây lớn nhỏ, tràn đầy yêu thích.
Cô gái nhỏ không chịu ngồi xe,nắm tay Ninh Chấp Mặc đi tuốt đằng trước.
Chỗ này nhìn đến khe hở xen kẽ, chỗ kia sờ sờ lá của lùm cây nhỏ, ngẫu nhiên còn có tiếng gọi về nhà của bướm bướm.
Lúc chờ đèn đỏ, cô trốn ở trước người Tiểu Chấp Mặc,lặng lẽ nhìn phía sau một chút, cùng vài mấy người lớn còn có một khoảng cách.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô mâu quang chợt lóe, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cùng Tiểu Chấp Mặc đối diện, tính thử mở miệng.
”Anh cảm thấy em đi học không nên không nghe giảng, vẫn là......” Cô dừng một chút, nói ra có chút gian nan, “Không nên cùng anh cùng một chỗ......”