*****Cô đã từng nghĩ thế, đã từng tự an ủi bản thân đừng ôm giấc mộng với người như Hoàng Khang, ngay cả một đóa hồng anh cũng bỏ rơi được, huống hồ cô chỉ là một cánh hoa bồ công anh nhỏ dại, mau héo dễ tàn.
Cô sai rồi... khi không hiểu anh.
"Anh yêu Thiên Nghi... yêu rất nhiều..."
Lời nó ấy như cú sét đánh vào tim hai người con gái. Một người thì hoàn toàn thơ thẩn, là anh nói, là anh nói, anh đã nói như thế. Cô còn dám nói cô và anh không là gì của nhau nữa à?*****
*****
Buổi chiều vào những ngày vẫn còn lấm tấm hơi xuân như thế này mà được tận hưởng cảnh biển thì hạnh phúc nhường nào.
"Sao hôm nay đưa em ra đây?" Câu hỏi ngớ ngẩn của Tiểu Quỳnh làm anh phì cười.
"Thì... lâu lâu cho em đi chơi một lần, còn thời gian còn lại phải dành cho việc học."
"Xí." Cô bĩu môi thật ngộ nghĩnh.
Những dấu chân in sâu và lưu giữ trên bãi cát trắng mịn, cặp tình nhân này cũng tay trong tay như bao người khác, còn bàn tay kia của cô phải cầm theo đôi búp bê vải màu trắng, cô thích nghịch nước, đi được vài bước lại thuận chân đá vài cái. Anh dừng lại, mắt chăm chú hướng về cô: "Em có phải con gái không thế? Sao mà nghịch quá vậy?"
"Đúng đó... em là con trai." Cô cười khúc khích khi thấy mặt anh đần ra, hai ống quần cô đã xoăn đến gối mà tất thải mọi thứ trên người anh vẫn vẹn nguyên, không có chút động tĩnh. Ít ra anh cũng nên cởi đôi giày da màu đen kiểu công sở gò bó ấy ra, hay tháo đi một lớp áo vest ngoài có phải hơn không. Ngày đi chơi cùng người yêu mà anh còn ăn mặc y như sắp phải bước vào phòng làm việc vậy. Dù sao, yêu rồi thì biết làm thế nào nữa, đành chấp nhận thôi.
"Anh không tin. Dám lừa anh hả?" Phút chốc anh ném anh mắt hờ nghi vào cô, tiếng cười giòn giã của Tiểu Quỳnh phát ra theo phản xạ, cô mau chóng bỏ chạy khi đã vun nước biển ướt người anh.
"Kỳ Dương... đuổi theo em đi này!" Ngoái ngoái lại khoác tay như bảo anh đuổi theo mình, anh lắc đầu: "Anh không làm chuyện con nít."
Tiểu Quỳnh dừng lại, đi xông xông đến đá mạnh vào chân anh: "Vậy ra đây anh định ngắm hoàng hôn thôi sao?"
Cũng may thay, anh có chút võ nghệ nên chân tay rắn chắc, thân hình lực lưỡng tỏ vẻ đầy nam tính nên cú đá của cô gái như Tiểu Quỳnh không thể phá tan tấm áo sắt của anh. Nghe Tiểu Quỳnh nói, Kỳ Dương khẽ giọng: "Hoàng hôn đẹp thế mà."
"Bó tay!" Cô bỏ mặc anh, tiếp tục bước về phía trước, anh vẫn đi theo phía sau nhưng lại không chịu hạ giọng xin lỗi cô. Tính gia trưởng quá đà có phải đã buộc anh vào khuôn khổ mà xung quanh toàn lồng sắt khó có thể ra ngoài.
*****
"Hoàng Khang! Anh ra mở cửa cho em!"
An An vỗ mạnh lên cánh cửa khi bấm chuông mãi mà anh không chịu mở. Tiếng thét của cô làm dao động cả vùng trời.
"Em cảnh cáo anh, nếu còn không chịu mở cửa em sẽ... đi tìm con nhỏ Tầng Thiên Nghi đó ngay bây giờ."
Vừa nghe tới đây, cánh cửa cổng bằng gỗ được sơn hai màu trắng đen liền mở ra, anh đứng tựa người vào một bên tường, tay bỏ vào túi quần.
"Chuyện gì?" Hoàng Khang biết ngay là An An sẽ bay thẳng vào nhà nên ngay lập tức, sau khi cô xông đến anh đã biết dùng tay kéo lại.
"Đừng có phá nữa."
"Sao lại không cho em vào nhà? Đâu có phải đây là lần đầu đâu. Đó cũng là nhà của em mà..."
"Nhà này là của anh, đâu liên quan gì đến em."
An An mặt không được tốt lắm, trước kia mỗi ngày cô đều đến đây, dù sao cô mang tiếng là con nuôi của bố mẹ anh, vậy mà giờ đây anh nói đó là nhà anh, không liên quan gì đến cô hay sao? Cô nhìn anh trân trân: "Thật ra anh với con nhỏ kia là sao?"
"Như em thấy đó."
"Em cho anh biết... em không để anh yên đâu."
"Tùy em thôi. Về đi, anh phải đi học nữa."
Một chiếc taxi lao đến, Hoàng Khang bước ra khỏi cổng rồi khóa cổng lại, mặc cho An An còn đứng nguyên tại ấy. Anh bước lên xe dù An An có gọi to thế nào.
"Hoàng Khang! Em bảo anh ở lại đây nói cho rõ đã! Hoàng Khang!"
"Đi đi bác tài." Hoàng Khang tựa đầu vào ghế rồi quay mặt hướng khác.
An An vô cùng tức giận khi chiếc xe vẫn đi mất, người con trai ấy thở dài không thể nhìn lại phía sau. Một chút xót xa đang dâng trào trong kí ức, anh hứa là quên cô từ rất lâu rồi.
Ngày trước, anh chỉ một lòng một dạ yêu thương Quách An An. Tuy là hot boy của trường từ cấp một cho đến cấp ba nhưng chưa bao giờ anh quan tâm ai khác ngoài cô. Từ lúc còn là một cậu bé, anh đã đặt cho mình mục tiêu phải cưới bằng được cô, họ cũng yêu nhau rồi hạnh phúc như những cặp đang yêu thương khác. Nhưng cũng vì anh ngu ngơ đặt tình cảm ở một chỗ mà tự làm tổn thương bản thân mình, đến giờ vẫn còn hối hận cho bao suy nghĩ lệch lạc của quá khứ. May nhờ có cô gái ngốc nghếch kia mà anh dần lấy lại niềm tin cho cuộc sống và dám can đảm bước đi tiếp sau một khoảng thời gian đau khổ khi chọn sai con đường. Liệu con đường lần này anh chọn là đúng?
Đăng Khôi đã nghe chuyện của Lam Linh, không ngờ cô phải gánh chịu nhiều cực khổ mà anh đây lại làm tổn thương về mặt tinh thần của cô thêm nữa. Dù có cảm thấy tội lỗi nhưng Đăng Khôi vẫn không thể làm gì khác cho Lam Linh, chỉ đành ở bên xem cô như một đứa em gái mà chăm lo.
Tối nay, ở quán cà phê Coffee Me, họ ngồi đối diện nhau mà ánh mắt ai cũng ngập tràn tâm sự, ngồi cạnh nhau mà mắt nghẹn ngào, lòng xót thương cho những gì đã qua và tình cảm sai lầm đặt không đúng chỗ.
"Khôi vừa vào làm tại một nhà hàng mới."
"Dù thế nào cũng nên tự lo cho sức khỏe. Đừng làm quá sức rồi lại bệnh đấy."
Khi Đăng Khôi bắt chuyện thì cũng cùng lúc Lam Linh mở lời, Lam Linh lo cho sức khỏe của anh, trông thế kia những tình trạng không ổn lắm, từ nhỏ Đăng Khôi đã hay đau bệnh ốm yếu, người thì cao to nhưng vi-ta-min bao giờ cũng thiếu. Trước kia, Lam Linh hay gọi điện nhắc nhở, nhưng bây giờ thì khác, người một lớn thì tình cảm cũng vì thế mà lớn dần, một khi tình cảm không ngăn được, việc tốt nhất nên làm là trốn tránh khi một nửa ấy không hề yêu mình.
"Lam Linh à... còn thích ăn mì do Khôi làm không?" Khi nhìn sắt mặt nhợt nhạt của Lam Linh, Đăng Khôi lại nhắc đến món mà cô ấy thích nhất.
"Tất nhiên còn rồi... hình như rất lâu Khôi không làm đó, nhưng liệu còn ngon không ta?"
"Tài nấu nướng của Khôi ngày càng điêu luyện mà. Để hôm nào Khôi làm xong đem lại nhà Tiểu Quỳnh cho Linh. Được không?"
"Ừm." Lam Linh gật đầu mà mặt vẫn cười ngây ngất, cô hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà cả nước mắt cũng muốn trào ra. Uổng thay Tuấn Nguyên vì Lam Linh làm nhiều việc như thế, còn Đăng Khôi chỉ cần làm một suất mì đã có thể khiến Lam Linh rơi lệ. Bao năm trôi qua... Mong rằng mọi chuyện đừng đổi thay quá nhiều để sau này khi gặp lại họ vẫn biết mình từng yêu thương nhau.
Vài ngày sau, Tiểu Quỳnh, Ngọc Diệp, Hải Băng cùng Thiên Nghi đánh cầu lông tại sân cầu lông của trường LB.
Thiên Nghi và Hải Băng ra sân đánh rất nhiệt tình, chơi mãi mà vẫn không biết chán là gì. Còn Ngọc Diệp phải ngồi lại nghe tiếp Tiểu Quỳnh ảo não cho mối tình với anh chàng luật sư bị bệnh gia trưởng trầm trọng.
"Diệp coi đó. Có phải anh ấy quá đáng lắm không?"
"Quỳnh hối hận hả?"
"Sao mà hối hận được, lỡ yêu rồi nên đành chấp nhận thôi. Tự nhiên mình ngưỡng mộ Diệp quá, nếu Kỳ Dương đối xử với mình bằng phân nửa Đại Phong đối với Diệp thì mình cũng cam tâm. Thế mà..." Tiểu Quỳnh gụt xuống vai Ngọc Diệp, cô bạn ấy vỗ nhẹ lên vai bạn mà mắt thì cười đến híp cả hai mí. Thiên Nghi và Hải Băng lát sau mệt mỏi đi vào, ngồi xuống uống vài ngụm nước, Hải Băng nhìn Tiểu Quỳnh khuyên: "Băng thấy anh Kỳ Dương làm vậy cũng tốt, để Quỳnh khỏi tối ngày đấm đá."
"Mình còn chưa tín sổ với anh bạn trai tốt bụng của Băng đó. Ác cũng ác vừa phải thôi chứ."
Thiên Nghi bật cười thành tiếng. Cô vỗ mạnh lên vai Tiểu Quỳnh làm cô ấy đau điếng: "Cho cái tội đi trễ... Phải học Nghi thiên tài này nè, ít đi trễ lại đi, à phải nói chính xác là không đi trễ nữa."
Ngọc Diệp đi một vòng qua ngồi bên cạnh Thiên Nghi, cô xuýt xoa hỏi dò ý: "Nghi à... chuyện với Hoàng Khang sao rồi?"
Sao lại thế? Đang nói đề tài này mà lại chuyển chuyện khác vậy?
"Bình thường." Thiên Nghi tay đung đưa chai nước để che đi một cảm giác khác lạ khi nhắc về người đó.
"Bình thường mới sợ, chẳng phải hôm trước thấy hai người đi chung hả? Còn nữa, Nghi dám vì Hoàng Khang mà không chở Băng về."
Có phải không đó. Rõ ràng là Nhật Hoàng một hai dành Băng với Nghi mà. Chuyện gì cũng nên công bằng chứ.
Cô đứng phặt dậy trước Ngọc Diệp và Hải Băng để biện minh cho mình: "Nói cho mà biết, Nghi tìm ngựa trắng, ngựa trắng biết không?"
Tiểu Quỳnh tinh ý xen ngay vào: "Nghe Quốc Bảo nói tình đầu Hoàng Khang về rồi, mọi người bàn rằng trước kia họ yêu nhau thắm thiết lắm. Giờ chắc tên Hoàng Khang đó sẽ nối lại tình xưa thôi, nên Nghi tốt nhất đừng dính liếu đến hắn ta. Không tốt đâu."
"Nghi biết mà." Sự hoảng lọan trong Thiên Nghi đã bị Hải Băng cùng Ngọc Diệp nhìn thấu, hai cô liếc nhìn nhau hiểu ý rồi im lặng chờ kết quả. Để xem ngựa trắng Thiên Nghi tìm sẽ là ai? Tình yêu với hoa bồ công anh của Thiên Nghi do ai nắm giữ, rất nhiều người muốn biết.
An An tìm Hoàng Khang cũng không được, tìm Gia Minh lại bị anh ấy xem như vô hình, chỉ còn cách đến quán bar tìm thiếu gia Tuấn Nguyên hỏi cho rõ.
"Tuấn Nguyên, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc Hoàng Khang bị gì vậy?"
"Anh đâu biết, tâm lí của nó thì em tự đi hỏi nó, anh có phải con sâu trong bụng nó đâu mà em hỏi anh." Tuấn Nguyên lau lau cây bi da rồi cúi người nhắm thẳng quả bi màu đỏ đang trơ trọi trên bàn bi da xanh. Một phát! Như thần, anh nhắm bi da rất chuẩn, bởi thế mỗi lần chơi trò này Hoàng Khang đều phải tốn tiền bao anh một bữa ăn. An An ngồi trên bàn không yên lại đến kéo kéo áo Tuấn Nguyên làm anh mất tập trung.
"Em đừng phiền anh!" Mắt anh vẫn chăm chú nhìn ngắm quả bi tiếp theo.
"Cho em hỏi câu cuối cùng thôi!"
"Nói nhanh." Tuấn Nguyên đứng nghiêm chỉnh để trả lời câu cuối cùng ấy rồi anh sẽ tự do.
"Theo anh thì Hoàng Khang có thích con nhỏ Tầng Thiên Nghi không?"
"Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?"
"Đương nhiên là thật." An An gật đầu nhìn như một con mèo lớn đang chờ thức ăn.
"CÓ." Phán một câu rồi anh quay lại tiếp tục đùa nghịch cùng mấy quả bi nằm lăn lóc trên bàn chơi.
An An nhìn xung quanh, tiếng nhạc ồn ào khiến cô mất phương hướng, đi về đâu đây khi một lần lầm lỡ đã đánh mất anh thật rồi? Nhưng sao cô có thể cam tâm để Thiên Nghi cướp mất Hoàng Khang, đối với An An, Thiên Nghi chẳng ra gì cả, từ ngoại hình lẫn vào tính cách, điểm nào cũng thua cô, nhiều đêm nằm trằn trọc mãi mà vẫn không thông. Rốt cuộc vì sao mà ai cũng thích Tầng Thiên Nghi hơn cô, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi thôi mà đã có nhiều việc đổi thay thế rồi sao.
Một buổi chiều khi đang trên đường đạp xe về nhà, tối nay Thiên Nghi phải đi học thêm nên tâm trạng vui hẳn. Đã gần ba ngày không thấy mặt mũi Hoàng Khang nơi đâu, mọi lần anh chủ động đến tìm cô dần như một tập tính học được, cô có thói quen phải bị anh làm phiền. Đang đạp chậm rãi trên khu phố dẫn lối về nhà, lòng còn hưng phấn nhiều niềm vui. Ánh chiều tà buông xuống thật nhanh, mọi thứ bắt đầu chuyển sang trạng thái về đêm... ngắm mãi từng con phố nhỏ mà vẫn không biết chán.
ẦM... Hai bánh xe như chong chóng quay lòng vòng, Thiên Nghi ngã nhào xuống đất nhưng may mắn vẫn không ở tình trạng tồi tệ nhất. Khuỷu tay cô va mạnh xuống lòng đường, vẫn chưa hết đau, chưa kịp đứng dậy, điều đầu tiên là nhìn chiếc xe đã ép mình té vào lề.
"Này…" Cô nhíu mày rồi thét lên khi chiếc xe dừng lại cách đó không xa, người lái nó quay người nhìn cô mà không hề lên tiếng, nhưng do mũ đã che gần hết khuôn mặt. Một chiếc mô tô màu đỏ rực, là nữ. Thiên Nghi giật mình khi thấy mái tóc màu hạt dẻ còn lộ ra do mũ bảo hiểm không che hết, chuyện khá lạ với cô khi thấy con gái lái mô tô. Chưa kịp nhìn rõ nữa thì chiếc xe vụt mất, Thiên Nghi tự mình lồm cồm ngồi dậy, dựng xe lên và nhặt tập da bỏ lại vào rổ, Queen trắng vẫn ổn, chỉ có tay cô là chảy máu do xây xát. Đúng lúc, Tiểu Quỳnh chở Ngọc Diệp đi đến, phanh thật gấp, Ngọc Diệp trèo xuống xe trước và đến cạnh bên Thiên Nghi.
"Nghi bị gì vậy?"
"Lúc nãy có chiếc môtô đi ngang ép xe Nghi nên mới ngã."
"Ép xe sao?" Tiểu Quỳnh tức giận quát lớn: "Đứa nào vậy? Nghi nhìn thấy mắt nó không? Nhớ số xe không hả?"
"Kệ đi!" Thiên Nghi phủi phủi hết bụi còn lấm tấm trên quần thể dục, Ngọc Diệp cũng giúp cô nhặt đi mấy cọng rác vô tình dính vào quần áo.
"Tay Nghi chảy máu kìa..." Ngọc Diệp hốt hoảng cầm tay Thiên Nghi đưa lên, mặt cô nóng lên hừng hực. Tiểu Quỳnh cũng giận đến mặt mài như Quan công: "Không kệ được, chuyện này mình mà không làm rõ thì không yên đâu. Chắc chắn là người quen."
"Thôi đưa xe cho Tiểu Quỳnh nó đạp đi, qua đây Diệp chở Nghi!"
"Ê! Xe của mình nhé." Tiểu Quỳnh ừ hử nhìn Ngọc Diệp: "Để mình chở Nghi!"
"Thôi trời, bị cái tay có chút xíu mà hai người xé cho to chuyện lên."
Đứng bàn luận một lát, rốt cuộc Tiểu Quỳnh vẫn phải nhường xe mình cho Ngọc Diệp chở Thiên Nghi, còn cô phải lê từ từ xe Thiên Nghi về nhà. Cả ba đứa thưa cô Lan xong là vụt thẳng vào phòng Thiên Nghi để cô Lan đừng phát hiện mà làm lớn chuyện hơn, vết thương nhỏ không ảnh hưởng gì, Ngọc Diệp thoa thuốc xong rồi dán băng cá nhân lại thì yên tâm. Tiểu Quỳnh vẫn ngồi đó suy tư.
"Mà Nghi biết con trai hay gái không?"
"Con gái. Nhưng kệ đi, dù sao cũng không định giết Nghi mà." Cô nhăn răng cười trước nỗi bực tức của Tiểu Quỳnh. Ngọc Diệp thoa thoa ít dầu vào cổ tay Thiên Nghi rồi xoa nhè nhẹ để đề phòng khi nãy ngã bị chật gân: "Nghi có gây thù oán với ai không vậy?"
"Hai cái người này, Nghi đã nói thôi mà. Dù muốn tìm cũng tìm không ra đâu, mà dù có ra thì định làm gì người ta?"
Tiểu Quỳnh vỗ mạnh xuống bàn thét lớn: "Cho nó một trận chứ sao?"
Ngọc Diệp nhanh tay ném cái gối vào người cô ấy: "Nhỏ nhỏ thôi chị hai!"
"Xin lỗi… tại bức xúc quá..."
Thiên Nghi bật cười nhìn Tiểu Quỳnh rồi nhìn Ngọc Diệp, trông tính tình họ như trẻ con, lúc nào gặp nhau cũng cãi hay tranh luận bằng thắng mới được. Nun ở ngoài cửa nghe hết mọi chuyện, bé bặm môi thật chặt rồi bay thẳng về phòng lấy điện thoại ra. Mọi chuyện sau đó.
Reng...reng...
Bảy giờ tại LB... các lớp tập trung vào học tiết một, mọi người hớn hở dọn hết điện thoại ra đầy bàn, lấy bóp viết che mắt giáo viên. Giờ đầu của lớp 12D1A là tiết Giáo dục công dân, cái giờ học mà cả lớp toàn những học sinh ưu tú như 12D1A còn muốn chán sắp chết. Hôm nay Thiên Nghi mặc áo len trắng ở ngoài, phải che đi vết thương nhỏ kia nếu không Hồng Ngân mà thấy thì cô ấy lại xé chuyện nhỏ ra thành chuyện to.
Hồng Ngân luôn đối tốt với Thiên Nghi, xem cô như chị em trong nhà, tuy có chút nóng tính, bộc trực, ít khi nghĩ tới lời nói ra sẽ ra sao nhưng lại không thích sống hai mặt đối với đời.
Do tối qua về nhà mệt quá, Ngọc Diệp cùng Tiểu Quỳnh lại ở lại tới khuya nên Thiên Nghi nào đi học thêm Anh văn được, Ngọc Diệp cũng trốn luôn. Bởi vậy mà giờ đây có người muốn gặp Hoàng Khang tới nhường nào. Giờ ra chơi, mặc kệ ai làm việc ai, Thiên Nghi lại lẳng lặng đi cầu thang tắt. Đúng như dự đoán, Hoàng Khang ngồi ở ghế gỗ cũ đặt tại một góc nơi đó, nhưng coi ra hôm nay tâm trạng anh không tốt cho lắm. Thiên Nghi định bước lại vờ như tình cờ đi ngang nhưng khi thấy ánh mắt lạnh như tảng băng của Hoàng Khang đang nhìn chằm chằm xuống đất, cô lại thôi và quay lưng về.
"Ra tới đây còn đi?" Anh phát hiện ra cô đến từ khi nào thế? Rõ ràng là không ngẩng đầu lên mà. Thiên Nghi lấy can đảm quay lại, nở nụ cười cùng anh. Phút chốc, bao nhiêu ưu tư muộn phiền trong anh tan biến nhanh như sóng biển vổ vào bờ rồi mau chóng cuốn về đại dương.
"Chào."
"Ngồi đây đi!" Hoàng Khang nhích qua một bên để dư chỗ cho Thiên Nghi ngồi, cô cũng ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.
"Mặt bạn sao vậy? Khó coi quá, giận ai hả?"
"Bạn có sao không?"
"Tôi thì làm sao được?" Hoàng Khang nhanh tay xoắn tay áo Thiên Nghi lên, vết xây xát mau chóng lộ ra, tuy đã được băng cá nhân che khuất nhưng cũng đủ để anh nhận ra những vệt hằn đỏ trong da do va đập mạnh.
"Tôi hỏi cái này."
"Làm gì vậy?" Thiên Nghi kéo tay mình về, xõa tay áo xuống rồi nhìn xung quanh. Không có ai. Nếu họ tỏ ra thân mật như vậy mà người khác phát hiện thì không hay lắm.
"Thì quan tâm nên hỏi."
"Sao biết tôi bị thương?"
"Kệ tôi. Miễn tôi có cách riêng của tôi. Nhưng bạn còn đau không?"
Thiên Nghi lắc đầu rồi môi hồng lại nở, cô nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng mạnh mẽ khiến anh yên tâm hơn.
"Không sao. Nghi thiên tài này đâu thể vì vết thương nhỏ mà bị ảnh hưởng."
"Chứ không phải Nghi ngốc sao?" Anh nhướn mày buông lời châm chọc.
"Này! HOÀNG KHANG!" Thiên Nghi trợn to hai mắt liếc anh, môi giữ chặt vào nhau. Cô và anh lại nhìn nhau, anh cử động đôi môi với những đường viền hồng hào tự nhiên. Cô lùi người về sau rồi bất giác đứng dậy.
"Về lớp đây!"
"Tôi đưa bạn về..." Hoàng Khang cười cho qua rồi đứng dậy theo, đi song song cô cùng đi về lớp, nhưng là lớp của đa số học sinh ban A.
Thế giới của họ hoàn toàn khác nhau, ngoài đời anh nhộn nhịp cô êm ắn, trong kiến thức, cô sôi nổi anh lại bị nhấn chìm. Có thật tình yêu sẽ đến với hai con người đến từ hai vũ trụ khác nhau?
Sau khi đưa Thiên Nghi về lớp, tâm trạng Hoàng Khang vui hẳn ra, mọi sự bực tức đã không còn, bỏ đi ngay sự ân hận do những gì anh đã gây ra cho cô. Gần vào đến lớp thì Hoàng Khang bị Gia Minh kéo ra hành lang.
"Chuyện là sao?"
"Tao chỉ muốn đòi lại công bằng cho Thiên Nghi thôi."
"Hoàng Khang!" Gia Minh dùng ánh mắt như van xin anh đừng đối xử với An An thế nữa.
Hoàng Khang lại trở về con người lạnh lùng đó, anh tức giận nói lớn: "Mày nên hiểu những gì tao làm đã rất nể tình rồi. Nếu lần sau An An còn dám gây chuyện với Thiên Nghi thì đừng trách tại sao tao lại vô tình như thế."
"Tầng Thiên Nghi quan trọng thế sao?"
"Ừ." Hoàng Khang bỏ đi vào lớp ngay, anh lôi quyển tập ra đặt lên bàn rồi cắm đầu vào ghi chép những thứ không liên quan. Gia Minh quay lại phía sau, An An đang đứng bơ phờ nhìn theo anh mà đôi mắt lại đỏ hoe.
Chuyện từ tối hôm qua…
Sau khi nhận được điện thoại của nội gián, Hoàng Khang mặc ngay áo khoác vào rồi lái chiếc Suzuki Hayabusa màu đen bóng loáng như gió đi thẳng đến khách sạn năm sao Nhất Thống. Từ tầng trệt anh đứng trong thang máy lên đến tầng mười ba, cánh cửa mở ra, anh nhấn chuông. Từ trong một phòng vip sang trọng, cô xuất hiện trông bộ dạng vẫn đầy sức hút, tóc hạt dẻ uốn lọn nhẹ, cô mặc một áo croptop ngang bụng màu tím nhẹ, quần đùi màu đỏ càng nổi bậc làn da trắng như bông tuyết ấy. Nhìn thấy gương mặt điển trai của người yêu cũ, cô trơ đôi mắt ra nhìn anh đôi lát cho khỏi bất ngờ rồi miệng cô nâng lên và lộ cả hàm răng đều đặn.
"Anh đến tìm em sao? Vào trong đi!"
Mang cả giày mình vào, anh ngồi xuống bộ sofa màu tím than sang trọng, tâm trạng anh có phần nghiêm trọng hơn khi thấy một tấm ảnh được đóng khung cẩn thận đặt trên mép bàn, hình ngày xưa của anh và An An, trong bức ảnh đó, cô tựa sát vào vai anh cười rạng rỡ. An An gót một ly nước mát rồi ngồi cạnh anh: "Khuya như thế mà còn đến thăm em sao?"
"Không phải thăm em, anh đến để hỏi em tại sao lại làm vậy?"
"Làm gì?" An An tỏ ra vô tội với Hoàng Khang.
"Thiên Nghi bị xe quẹt, em còn dám nói người đó không phải em."
"Hoàng Khang!" Cô đứng dậy, máu trong người cô như muốn trào ra, không ngờ Hoàng Khang lại đến đây vì người con gái đó, đến tận nơi cô ở chỉ để hỏi xem tại sao lại tổn thương Thiên Nghi của anh hay sao?
"Sao anh lại nghĩ là em, bộ cô ta chỉ gây thù với mình em thôi hả?"
Hoàng Khang nhìn qua bàn rồi đứng dậy đến đó lấy một bao tay da màu đen, ném xuống ngay trước mặt An An.
"Không phải mỗi lần lái môtô thì em lại đeo bao tay sao?"
"Em..." Không ngờ tìm mọi cách để phá Thiên Nghi mà vẫn bị Hoàng Khang phát hiện, bởi vì cô quá hiểu Hoàng Khang, hiểu anh đã không còn yêu cô như ngày nào, cũng bởi vì họ đã cùng lớn lên nên Hoàng Khang rất hiểu tính tình của An An. Thiên Nghi xưa nay không bao giờ đắc tội với ai, chỉ trừ một người là An An.
"Tại sao vậy?" Hoàng Khang rất tức giận, anh quát lên.
"Vì em không muốn anh ở bên người khác."
"Anh cho em biết, nếu còn có lần hai thì đừng trách anh!"
"Anh thật nhẫn tâm như thế?" Nước mắt An An còn rưng rưng nhưng mặt Hoàng Khang vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng khó tả, anh như một tảng băng khó ai có thể làm tan chảy ngoại trừ người tên Tầng Thiên Nghi.
"Do em ép anh thôi."
Cô chỉ có thể cố gắng tỏ ra bình thản đến mức độ này, nhưng khi thấy anh như thế thì làm sao trái tim nhỏ nhoi có thể không tan vỡ. Trái tim Hoàng Khang xa cô rồi, cả một chút tình cảm còn sót lại của anh cũng chẳng thể nào dành cho cô. An An la lớn thể hiện rất rõ niềm đau mà cô đang chịu: "Em không cho nó yên đâu."
"Quách An An! Em quậy đủ chưa?" Mặt anh sa sầm xuống, nỗi tức giận không chịu nhúng nhường, nhưng rồi khi thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của cô, anh cũng hạ giọng: "Nếu đã ra đi thì đừng về đảo lộn cuộc sống của anh." Quay lưng đi không chút luyến tiếc, An An giữ tay Hoàng Khang lại, nước mắt hối hận không ngừng giày xé tâm hồn cô, nếu thời gian quay lại, cô hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa anh.
"Hoàng Khang... anh không được yêu nó hơn em, em không cho nó cơ hội đó được."
Anh hất tay cô ra. Vô tình làm ngã bức ảnh đôi của hai người, nó rơi xuống sàn mà vỡ ra từng mảnh, Hoàng Khang cũng không quay lại, anh chỉ đứng đó nói cho rõ một lần: "Cái gì đã vỡ thì sẽ mãi mãi không lành lại được, chỉ còn cách tạo ra một thứ mới mà tự mình trân trọng không cho nó vỡ nữa thôi. Anh và em là thế, hãy cho anh cơ hội tìm hạnh phúc cho mình."
Để lại phía sau cánh cửa bao giọt lệ không ngừng đổ xuống, và thế anh bước đi.
Có những lầm lỡ có thể chuộc lại và xây dựng lại, nhưng lại có những lỗi lầm vẫn mãi là lỗi lầm, không bao giờ có quyền hối hận.
Tối đến…Ngọc Diệp cùng Tiểu Quỳnh cũng đến lầu mười ba khách sạn năm sao Nhất Thống. Không biết An An xui xẻo hay là Tiểu Quỳnh tinh ý, người duy nhất để Tiểu Quỳnh có thể nghi ngờ chỉ có mình An An, thêm chuyện nghe được giữa Hoàng Khang và Gia Minh càng khiến cô khẳng định lại dự đoán của mình. Lại gặp Ngọc Diệp là người trắng đen phải rõ, khi nghe Tiểu Quỳnh tìm được thủ phạm cô nhất quyết đòi theo, khó khăn lắm mới nhờ Lam Linh hỏi Tuấn Nguyên về chỗ ở của An An. Giờ thì chỉ cần bấm chuông.
"Hai cô là ai vậy?" An An bơ ra khi thấy hai cô gái xa lạ.
Tiểu Quỳnh cùng Ngọc Diệp không ngần ngại bước vào nhà khi chưa có sự đồng ý của gia chủ, cô ta khép cửa lại và tức tối đứng trước hai vị khách không mời mà đến.
"Hai cô là ai hả? Sao vào nhà tôi? Có tin tôi báo cảnh sát không?"
"Có cần tôi giúp gọi cảnh sát không hả? Sẵn tiện tôi nói với họ học sinh phổ thông lái mô tô ép xe người khác luôn." Ngọc Diệp ngang nhiên hùng hổ đáp lại.
Nghe Ngọc Diệp nói, mặt An An không dễ chịu lắm: "Thật ra hai cô là ai?"
Tiểu Quỳnh bước đến lấy tay mình giữ chặt cổ tay An An: "Tôi là bạn của người mà cô ép xe hôm qua đó. Nhớ không hả?"
"Tầng Thiên Nghi? Thì ra là đồng bọn của nó, cô bỏ tôi ra nhanh..." Người An An ngã theo hướng mà Tiểu Quỳnh giữ tay, mặt cô nhăn nhó do đau. Tiểu Quỳnh vì thế cũng nể mặt mà tha cho, Ngọc Diệp thì chẳng nể tình, ai bảo cô dám bắt nạt Thiên Nghi - chị em tốt của tiểu thư nổi tiếng ngang bướng lẫn hung dữ nhất nhóm. Nhanh như cắt, ngay lúc Tiểu Quỳnh thả tay An An ra thì Ngọc Diệp đã cho cô ta một bạt tay thật mạnh để giúp Thiên Nghi thỏa cơn giận. An An ôm mặt gào lên: "Cô dám đánh tôi sao?"
"Sao lại không dám?"
"Nói cho cô biết, Thiên Nghi là chị em tốt của tôi, nếu còn dám gây chuyện thì tôi sẽ không để Ngọc Diệp ra tay nữa đâu." Tiểu Quỳnh vừa nói vừa cười, cô hất cằm lên, làm An An cũng kinh hoảng.
Dù sao một cái tát đó đã quá đủ để phục thù, Ngọc Diệp, Tiểu Quỳnh quay lưng ra khỏi cửa, An An định xông đến thì đột ngột Tiểu Quỳnh quay mặt lại làm An An cũng đứng yên như tượng.
"Nếu có ấm ức thì nhớ tìm tôi, tôi cũng học ở LB đấy. Tôi tên Lý Tiểu Quỳnh... Quên nữa, cho cô biết, tôi là tay đen Taekwondo từng đoạt chức vô địch toàn thành phố."
Ngọc Diệp bật cười khi nghe người đi cùng mình bắt đầu liên khúc vàng đó, nhưng do đang ở trong hoàn cảnh này nên cũng không chặn họng Tiểu Quỳnh làm gì. Ra khỏi cửa, hai cô gái tung tăng lái xe đến thẳng nhà Hải Băng xem xét chuyện phức tạp của gia đình họ Phương. An An lòng đầy oán hận nhưng biết làm gì hơn khi cả anh trai cô cũng không thể binh vực cho cô.
Trước kia đã từng có người thống trị cả tâm tư tình cảm của Thiên Nghi, nhưng giờ Hoàng Khang lại xuất hiện xóa dần hình bóng của người đó, hình như thời gian quá dài đã làm bản thân cô quên người kia có còn tồn tại trên thế gian này hay không?
Hôm nay học buổi chiều xong, Hoàng Khang lại rủ Thiên Nghi qua quán Dream ăn kem, cô cũng đã đồng ý, đối với con gái, ai mà chẳng thích ăn kem, mấy cặp tình nhân trong tiểu thuyết cũng thường hay dùng kem để bộc lộ tình cảm.
Vừa ra đến cổng thì Hải Băng chạy nhanh ra nắm lấy tay Thiên Nghi, Hoàng Khang đứng bên cạnh đành phải nhích sang một bên dành chỗ cho cô bạn thân ấy.
"Nghi đi đâu đấy?"
"Nghi định qua Dream ăn kem. Đi chung nhe?"
"Nghi đi với Hoàng Khang mà." Hải Băng nhìn sang Hoàng Khang như đang tỏ ý châm chọc.
Hoàng Khang phì cười giả ngây thơ, Thiên Nghi ho sục sụi để Hải Băng bỏ qua chuyện. Điện thoại Thiên Nghi reo lên, là số của Đăng Khôi, bỗng cô nhìn Hoàng Khang rồi nhìn Hải Băng, sau đó lấy dũng khí bắt máy.
"Chuyện gì vậy Khôi?"
"Nghi về chưa, có ra khỏi cổng chưa?"
"Đang ra. Mà có chuyện gì hả?"
"Đừng ra ngoài, Nghi ở trong trường đi! Một lát Khôi sẽ giải thích, Khôi đang trên đường đến đó."
"Nhưng mà chuyện gì mới được?"
"Tóm lại là đừng bao giờ ra khỏi cổng…nghe lời Khôi đi, Nghi đừng ra ngoài." Đăng Khôi tắt máy ngay nhưng có vẻ anh điện thoại báo tin khá trễ, Thiên Nghi vừa bỏ điện thoại vào túi thì chân cũng đã đặt ra khỏi cổng. Đăng Khôi dự đoán hoàn toàn chính xác, khi Thiên Nghi vừa ra khỏi cổng trường thì chắc chắn sẽ có chuyện. Trước mắt cô, Hải Băng hay cả Hoàng Khang đã có sự xuất hiện của một người, Thiên Nghi không thể nhìn ra đó là ai, trông rất quen nhưng cảm giác như người xa lạ. Anh áo vest nâu ôm sát người, mang giày da, mái tóc được chải gọn gàng làm lộ phần trán đầy đặn, đôi mắt anh hướng về Thiên Nghi, đôi mắt mà ngày nào cô đã từng chết lên chết xuống vì vẻ lãng tử đa tình của nó, anh đứng bên chiếc xe hơi mới tinh làm tất cả học sinh đều chú ý. Ai cũng nhìn anh rồi nhìn về hướng Thiên Nghi - hướng ánh mắt đầy ý cười của chàng trai kia. Một sự bất ngờ khiến Thiên Nghi bàng hoàng chẳng nói nên lời, tay chân cô như đã rã rời cả, không nhích nổi bước chân nào dù chưa dám khẳng định đó là anh.
Anh là Hà Gia Huy – người vừa đi du học tại Mỹ về chuyên ngành Kinh tế. Một nhân vật như thế sao mà Thiên Nghi quen được, chuyện càng lạ.
"Nghi Nghi!" Giọng anh khá trầm, nhưng cũng đầy ấm áp, yết hầu cử động phát ra từng từ một, tiếng gọi này đã giúp Thiên Nghi càng khẳng định một trăm phần trăm. Anh bước đến bên cô, Thiên Nghi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Hoàng Khang cũng khá bất ngờ khi thấy anh chàng ấy.
"Anh…" Cô không nói nổi ra từ nào, chỉ cứng họng như có gì nghẹn ngào khiến cô không thể phát ra được những từ tiếp theo. Ngay lập tức anh ôm chầm lấy Thiên Nghi làm mọi người lại một phen thất kinh bát đảo.
"Anh nhớ em quá…."
"Anh Huy…" Cúi cùng Thiên Nghi cũng có thể nói ra tên anh, nhưng cô nào biết khi cô đứng yên để Gia Huy ôm chặt như thế thì đang có một người nhíu mày khó chịu, hai tay nắm chặt như muốn đấm vào cái tên ôn thần từ đâu ra mà tỏ vẻ thân thiết. Hải Băng liếc thấy sắc mặt Hoàng Khang, cảm nhận được sự bất ngờ từ Thiên Nghi. Cô kéo Thiên Nghi ra khỏi Gia Huy: "Nghi à..."
Gia Huy còn chưa chịu buông Thiên Nghi nhưng do Thiên Nghi giờ đã tỉnh táo nên cũng ra sức thoát khỏi vòng tay anh.
"Anh về rồi sao?"
Gia Huy như bị té xuống bên bờ vực thẳm, không ngờ câu đầu tiên Thiên Nghi nói ra sau gần mười năm xa cách chỉ vẻn vẹn bấy nhiêu thôi.
"Anh muốn nói chuyện với em. Đi theo anh đến một nơi được không?"
"Nhưng..." Thiên Nghi nhìn sang Hoàng Khang, cô thừa biết hành động lúc nãy đã vô cùng quá đáng, dù không là gì của Hoàng Khang nhưng cảm giác đang phản bội anh cứ đeo theo cô. Gia Huy nhìn Hoàng Khang đang để lộ ánh mắt như không muốn cô đi, người thông minh như anh ta liền nhận ra ngay: "Nghi Nghi này... anh vừa xuống máy bay đã về đây tìm em đầu tiên rồi. Làm ơn nể mặt anh tí đi. Không lẽ em đành lòng từ chối sao?"
Thiên Nghi hít thật sâu vào, thật thì không thể từ chối Gia Huy, anh từng có một vị trí xác định trong lòng cô.
"Hoàng Khang, Hải Băng, hai người đi ăn kem đi. Tôi phải đi rồi... Xin lỗi..."
Người nào đó không nói không rằng bỏ đi qua bên kia đường, Hải Băng nhăn nhó rồi hiểu ý Thiên Nghi, giúp Thiên Nghi đuổi theo Hoàng Khang. Còn nơi này, Gia Huy mở cửa xe cho Thiên Nghi bước vào, cô còn ngoái đầu nhìn lại nhưng Gia Huy không để cho cô cơ hội ngắm bóng dáng ai quá lâu. Anh ta lái xe đi mất.
Bước vào Dream, Hoàng Khang gọi nhanh ly kem sữa tươi thật mát rồi xơi một hơi hết nhanh, gọn. Hải Băng đi vào cũng gọi kem, ngồi đối diện Hoàng Khang, cô chẳng dám lên tiếng cho đến lúc Nhật Hoàng cũng ghé qua. Nhật Hoàng ngồi cạnh Hải Băng rồi nhìn sắc mặt vô cùng ngột ngạt của Hoàng Khang.
"Hoàng Khang sao vậy?"
"Không sao." Rồi anh liền nhìn lên Hải Băng: "Nhưng bạn biết anh ta là ai không, Hải Băng?"
"Là anh của Đăng Khôi, và... cũng là… người mà…Thiên Nghi từng vô cùng thích."
Nhật Hoàng không hiểu chuyện nên quay sang Hải Băng: "Mọi chuyện là sao?"
"Lúc bố mẹ Thiên Nghi còn sống… họ là hàng xóm của gia đình nhà họ Hà, là nhà của Đăng Khôi và Gia Huy đó... rồi..."
Hải Băng ngồi kể hết mọi chuyện cho hai người đó nghe. Hoàng Khang thở dài vì biết mình lại có thêm tình địch nặng kí, Nhật Hoàng lắc đầu vỗ vai Hoàng Khang an ủi.
Chắc ai cũng biết về giấc mơ ngựa trắng của Thiên Nghi, một giấc mơ ảo mà cô bé ấy ôm ấp ngay từ thuở còn tấm bé. Mẹ Thiên Nghi rất thích đọc tiểu thuyết, nên từ nhỏ Thiên Nghi đã bị ảnh hưởng khá nhiều từ những câu chuyện tình có trong những quyển tiểu thuyết mà từng đêm mẹ hay đọc trước khi cô ngủ. Rồi như một duyên cớ, Gia Huy hoàn hảo về tất cả mọi mặt trong cuộc sống Thiên Nghi, anh chăm sóc Thiên Nghi tận tình, học xuất sắc và mang một vẻ đẹp như tạo hình của các chàng trong tiểu thuyết. Trái tim nhỏ dại đã đặt cho mình mục tiêu là phải yêu anh và cương quyết sau này làm vợ anh, cho đến lúc bố mẹ Thiên Nghi qua đời, anh lại lần nữa như một vị thần mà thượng đế dành riêng cho cô, điều đó càng khiến Thiên Nghi đặt nhiều hy vọng ở chàng ngựa trắng đó. Nhưng anh lại không để tâm gì đến, ngược lại còn vì tương lai xa vời mà nhẫn tâm vứt bỏ mọi thứ để theo những cánh chim hải âu bay về bên kia nửa vòng trái đất, để lại cho cô một nỗi sợ hãi khôn cùng.
"Em sống ra sao?"
"Em vẫn tốt. Sao anh lại về?" Lần nữa Thiên Nghi gieo rắt trong lòng Gia Huy một cây kim nhọn. Cô hỏi anh sao lại về? Hỏi những hai lần, anh cũng muốn biết mình vì ai mà về. Gia Huy ngồi cùng cô trong nhà hàng White, định nói chuyện xong sẽ vào ra mắt ông giám đốc đó.
"Anh về vì em."
"Em không dám nhận." Thiên Nghi cúi đầu miễn cưỡng cười.
"Còn giận anh sao? Bé Nghi lớn rồi cũng nên hiểu cho anh chứ."
Gia Huy nắm lấy tay Thiên Nghi, dù cô không muốn làm anh khó xử nhưng buộc lòng, cô phải rút tay mình lại: "Anh Huy. Em không giận anh, chuyện đó hồi còn nhỏ mà, em quên cả rồi."
"Thật là em quên sạch hết sao?"
Tiếng thở dài của Thiên Nghi làm anh cảm thấy xót xa, cô không trả lời bất kì câu hỏi nào nữa. Bởi lẽ giờ thì trong tim cô, anh đã không còn vị trí nào nữa rồi, như một người xa lạ đã từng bước qua đời cô và để lại vô vàn kỉ niệm khó quên nhưng chẳng còn muốn nhớ. Đăng Khôi thở hổn hển chạy xông vào, nhìn Gia Huy rồi kéo Thiên Nghi đứng dậy.
"Đi thôi!"
"Đăng Khôi! Em đang làm trò gì vậy?" Gia Huy kéo tay Thiên Nghi lại rồi trợn to mắt nhìn Đăng Khôi.
"Em đang làm gì hả? Đương nhiên là không để Thiên Nghi ở gần anh rồi."
"Hà Đăng Khôi!" Người anh trai liền lên giọng trong gương mặt giận dữ.
"Hai người đừng cãi nhau, từ nhỏ tới lớn cãi chưa đủ giờ vẫn còn muốn cãi."
Khi thấy ánh mắt như ngọn lửa ngày càng cháy càng lớn, Thiên Nghi rút tay mình về, mọi người trong quán ăn nhìn cả ba. Cô xem xung quanh rồi thở phào khi biết giờ này cô Lan đã tan ca về nhà.
"Hai anh em đừng cãi nữa, em tự mình về."
Gia Huy ngoan cố nắm lại tay Thiên Nghi, anh cao lớn đứng trước Đăng Khôi vẻ thách thức: "Đăng Khôi, anh nghe Thiên Nghi nên không muốn cãi nhau với em. Chuyện này em đừng xen vào."
"Anh Hai! Bộ anh tưởng mình thanh cao lắm sao mà dám ra lệnh cho em."
Từ phía cửa, anh chàng kia vẫn mặc bộ đồng phục của trường LB. Anh đi thẳng đến chỗ ba người, trong khi mọi người vẫn chưa biết gì đến hiện tại đang xảy ra thì anh đã kéo Thiên Nghi về phía mình.
"Tôi sẽ đưa cô ấy về."
"Hoàng Khang!" Mắt Thiên Nghi không còn vẻ bực bội khi nghe anh em nhà họ Hà cãi vã.
"Cậu là ai vậy?" Gia Huy lên tiếng trong khi Đăng Khôi chỉ im lặng vì biết rõ người này sẽ cản trở mình như thế nào.
"Tôi là ai cũng đâu cần báo cáo riêng với anh. Thiên Nghi, đi về không?"
"Ừm." Cô gật đầu rõ mạnh. Hoàng Khang và cô cùng mỉm cười nhìn nhau. Theo bước anh, cô đi khỏi White, còn hai anh em kia chỉ nhìn Hoàng Khang đầy căm tức rồi lại nhìn nhau với gương mặt không chút tình cảm.
Trên taxi, Hoàng Khang không chịu nổi cơn giận nên hỏi: "Còn xem anh ta là ngựa trắng sao?"
"Không có." Không biết sao cô lại không muốn anh hiểu lầm mà ra sức phủ nhận.
"Vậy sao còn níu kéo với người ta như thế."
"Hải Băng kể cho bạn nghe rồi đúng không?" Thiên Nghi nghiêng đầu hỏi Hoàng Khang, thấy anh im lìm nhìn cô như muốn cô nói thêm điều gì: "Chỉ là tự dưng gặp lại nên nhớ về cảnh tượng mười năm trước... ở sân bay tôi đã gào thét như một đứa trẻ đòi anh ấy ở lại, tôi cố giữ chặt bàn tay kia nhưng nó không đủ mạnh để níu lí tưởng của một người luôn mang niềm khao khát mãnh liệt về thành công."
Nghe giọng Thiên Nghi đã nghẹn ngào, anh biết cô kể ra mà lại sắp khóc: "Thì lúc đó còn là đứa trẻ mà, có tám chín tuổi thôi mà bày đặt yêu đương sao?"
"Kệ tôi! Ai như bạn, tình cũ vẫn không dứt..."
"Lại nói chuyện đó, tôi luôn có cảm giác bạn ghen..."
"Tôi đâu có khùng." Thiên Nghi quay mặt sang cửa xe, miệng khẽ cười, anh mới đúng là người mang cho cô niềm vui, dù mỗi lần còn nhắc đến chuyện cũ thì cô lại lòng đầy tâm sự nhưng khi ở bên Hoàng Khang, nghe giọng anh nói thì ngay lập tức mọi nỗi đau do Gia Huy để lại liền như cát bụi bị chôn vùi.
"Con chào cô."
"Đây là?" Cô Lan thẩn người khi thấy Hoàng Khang đưa Thiên Nghi về, bé Nun cũng đứng bên cạnh nhìn Thiên Nghi rồi cười với Hoàng Khang, hai anh em không cùng máu mủ này có nhiều âm mưu quá.
"Dạ… là bạn cùng lớp của con..."
"Không phải cùng lớp đâu ạ."
Cô Lan nghe Hoàng Khang đáp hoàn toàn khác với Thiên Nghi: "Hả?"
Thiên Nghi muốn đá cho Hoàng Khang một cú, Nun cũng giật mình khi tưởng Hoàng Khang định khai hết mọi chuyện, ai ngờ đến lúc cao trào, anh lại phì cười: "Trước kia khác nhưng bây giờ cùng..."
"À... vậy cảm ơn con đã đưa Thiên Nghi nhà bác về..."
"Cô không cần cảm ơn bạn ấy đâu... là do con giúp bạn ấy nhiều việc nên phải trả ơn con thôi." Hoàn toàn nhẹ nhỏm sau trò đùa không thú vị của Hoàng Khang.
"Thôi xin phép cô con về... anh về nhe Nun." Hoàng Khang nhanh nháy mắt ra hiệu cùng Nun.
"Dạ." Con bé phối hợp rất ăn ý.
Thiên Nghi đóng cổng lại, không quên dùng gương mặt mình để thể hiện sự cảnh cáo với anh, Hoàng Khang cười rồi đưa tay tạm biệt.
Sáng ngủ thức dậy, một ngày lại phải đối mặt với nhiều rắc rối, xuống dưới nhà thức ăn đã được cô Lan chuẩn bị sẵn.
"Cô đi nữa sao?"
"Ừ. Cô đi hai ngày rồi sẽ về, con nhớ ở nhà lo cho Nun đó."
"Con không cần Hai lo đâu mẹ ơi, có con lo ngược lại cho Hai thì đúng hơn." Nun đang ăn sáng mà vẫn xen lời vào.
Cô Lan vỗ vỗ vai cho Thiên Nghi ngồi xuống rồi lấy cho cô một bát canh sườn thơm ngon. Đó là gia đình mà Thiên Nghi vô cùng xem trọng, một ngôi nhà đã dành cho cô bé mồ côi ấy tất cả tình thương, như một điểm tựa tinh thần vững chắc lúc cô lạc bước.
Dắt xe ra cổng, ai ngờ lại gặp Gia Huy, anh đứng đó vẫn áo vest sang trọng: "Dắt xe vào đi, anh đưa em đi học."
"Không cần đâu anh, em đạp xe quen rồi."
Cô Lan nghe tiếng nên bước ra, Gia Huy cúi đầu lễ phép: "Chào cô."
"Đây... không phải Gia Huy sao?" Miệng mấp mái nụ cười khi cô nhận ra cậu bé ngày nào đã trở thành chàng thanh niên đúng mực.
"Dạ... con về rồi ạ. Hôm qua con cũng định đến thưa cô nhưng do tối quá nên hôm nay mới đến luôn."
"Ừ... về thì tốt rồi... con chuẩn chạc hơn lắm đó..." Cô Lan bước ra nói chuyện rất hợp ý với Gia Huy, Thiên Nghi không thể đứng đó nên đánh liều xen ngang.
"Hai người trò chuyện đi, con đến trường."
"Anh nói anh đưa đi mà."
"Để Gia Huy đưa con đi đi, nó mới về đã đến thăm con rồi... không biết lễ phép gì hết."
"Nhưng..." Thiên Nghi suy nghĩ lại rồi dắt xe vào trong, Nun đứng đó nhìn ra lại cong đôi chân mày. Thiên Nghi biết rằng không thể nào đấu lí thắng Gia Huy cũng như cô Lan, đành đi với Gia Huy vậy.
Anh đưa cô đến trường bằng xe hơi, đến gần trường cô nhờ anh dừng lại nhưng anh hình như muốn chứng tỏ gì đó nên không thèm nghe cô. Đỗ xe ngay trước cổng, Gia Huy bước ra mở cửa xe cho Thiên Nghi, rồi vuốt nhẹ lên tóc cô.
"Anh sẽ đón em!"
Thiên Nghi né đầu mình qua để tránh khỏi bàn tay anh, cô luôn có cảm giác xa lạ với anh, dù trước kia có thế nào thì giờ cũng đã hoàn toàn là quá khứ, sao anh luôn muốn khơi gợi những kí ức không vui đó.
"Em sẽ về với Tiểu Quỳnh... anh cứ làm việc của anh đi, đừng lo cho em."
"A... da... Ai đây?" Cô gái mái tóc màu hạt dẻ tình cờ nhìn thấy nên thừa cơ hội đến châm chọc. Cô ta liếc ngang liếc dọc Gia Huy rồi quay lại Thiên Nghi: "Người yêu sao?"
"Không phải."
"Ừ." Gia Huy lấy tay mình giữ chặt vai Thiên Nghi, anh kéo cô tựa sát mình rồi ngang nhiên nói với An An.
"Bắt cá hai tay sao bạn Thiên Nghi?"
"Tôi vào lớp." Thiên Nghi không để Gia Huy làm tới, cô thoát khỏi anh và mang ba lô vào trong, An An nhìn theo cười rồi quay lại Gia Huy.
"Coi ra con người ta không đồng ý rồi."
"Cô ấy là vị hôn thê từ nhỏ của tôi."
"Ồ… ra là vậy..."
Chuyện mất mặt lúc sáng Hồng Ngân cũng chứng kiến, Thiên Nghi cứ than ngắn thở dài, Hồng Ngân liền quay sang thăm dò.
"Anh chàng đó là sao vậy Nghi?"
"Là... hàng xóm cũ."
"Anh ta có lẽ không nghĩ thế đâu... Anh ta dám khẳng định Nghi là vị hôn thê từ nhỏ đó."
"Kệ anh ấy đi! "
Khi ra chơi, Thiên Nghi tình cờ gặp Hoàng Khang trên đường xuống căng tin, anh đi bên cạnh. Cảm giác như được che chở, thứ tình cảm mà Thiên Nghi cần chỉ có Hoàng Khang có khả năng mang lại cho cô.
"Sao rồi? Nghe nói lúc sáng anh ta đưa bạn đi học?"
"Tại cô Lan muốn thế."
Hoàng Khang đứng lại làm Thiên Nghi cũng đứng theo: "Vậy nếu cô muốn bạn yêu anh ta bạn cũng làm sao?"
"Đâu có. Hai chuyện hoàn toàn khác mà." Thật ra đưa nhau đi học với yêu nhau khác xa một trời một vực mà.
"Vậy thì tốt... Ăn gì chưa?"
"Rồi..."
Hai người ngồi dưới căng tin, Thiên Nghi thì uống nước còn Hoàng Khang ngồi ăn cơm rất ngon.
"Bạn ăn cơm có cần kêu tôi ở đây nhìn bạn không?"
"Ai kêu bạn sợ mập... Tôi chưa ăn sáng đó, chỉ muốn bạn ngồi cùng cho vui thôi."
"Sao sáng không ở nhà tự nấu ăn?" Cô quan tâm đưa khăn giấy khi thấy Hoàng Khang dính cơm tại mép miệng.
Hoàng Khang lên tiếng với vẻ ngờ nghệch: "Gì vậy?"
"Cơm..." Rất tự nhiên, cô ân cần lau sạch cơm cho anh.
Hoàng Khang mỉm cười lấy tay mình chạm lên má Thiên Nghi: "Ngoan quá..."
"Làm gì vậy... bỏ ra." Cô đánh mạnh vào tay Hoàng Khang, anh vẫn đùa giỡn cầm chặt tay Thiên Nghi, cô rút nhanh tay mình ra, cười thích thú khi biết trước âm mưu của anh.
"Đừng đùa nữa… ăn nhanh!"
"Mà Thiên Nghi này, tôi không biết nấu đồ ăn, bạn nấu cho tôi ăn đi!"
"Không!" Cô gái nhỏ chu miệng ra trêu anh.
"Vậy thôi… tôi nhịn đói luôn. Chết luôn."
Thiên Nghi bật cười lộ rõ niềm vui. Bạn chết chứ có phải tôi chết đâu mà hâm dọa. Cô lắc lắc đầu: "Thử coi bạn làm được không?"
Bỗng điện thoại Hoàng Khang reo lên, nhìn vào màn hình, anh nhăn nhó, miệng ngừng nhai cơm rồi nhìn lên Thiên Nghi.
"Sao vậy?" Thiên Nghi ngây thơ hỏi.
"Không có gì..." Anh tắt máy, tin nhắn liền gửi lại, Hoàng Khang mở tin nhắn lên xem xong thì sắc mặt không tốt lắm. Nhưng lại cố mỉm cười với Thiên Nghi. "Để tôi đưa bạn về lớp."
"Nếu có việc thì đi đi, tôi ngồi đây đợi Hải Băng luôn."
"Vậy tôi đi đây."
Hoàng Khang bỏ điện thoại vào túi, uống ngụm nước, lau miệng xong rồi đứng dậy, trước khi đi anh vẫn có thể cười với Thiên Nghi.
Bỗng dưng trực giác mách bảo cho cô biết đang có chuyện không lành xảy đến, gương mặt Hoàng Khang hoàn toàn thay đổi khi nhận được cú điện thoại đó. Ngồi suy tư ít lâu, cô quyết định xem Hoàng Khang giờ ở đâu. Chạy thẳng lên 12D4B, cô nhìn vào đã không thấy Hoàng Khang, cũng chẳng có mặt Gia Minh, người trong lớp nói Gia Minh hôm nay nghỉ học, còn Hoàng Khang vừa rời khỏi. Lòng phập phồng nhiều nỗi lo, cô không còn cách nào nên đi về lớp mà hồn vía lại bay tìm cho được Hoàng Khang. Lướt ngang mặt Thiên Nghi là Tuấn Nguyên, anh tay cầm một cái mũ bảo hiểm kiểu mô tô trông hối hả.
"Tuấn Nguyên!" Lúc này cô chạy nhanh lại chặn đường Tuấn Nguyên, anh chàng ấy vừa thấy Thiên Nghi đã giấu ngay cái mũ về phía sau, cố làm mặt cười: "Thiên Nghi... có chuyện gì sao?"
"Hoàng Khang đâu?" Thiên Nghi nghiêm mặt nhìn Tuấn Nguyên.
"Tôi không biết." Tuấn Nguyên vẫn vẻ cười cười kín miệng.
"Lúc nãy có người gửi tin nhắn cho Hoàng Khang, tôi nghĩ sẽ có chuyện đó. Làm ơn cho tôi biết Hoàng Khang đang ở đâu đi! Chắc bạn không muốn Hoàng Khang gặp nguy hiểm chứ." Sự nài nỉ, van xin đánh trúng vào tâm lí Tuấn Nguyên, anh không còn giấu cái mũ bảo hiểm nữa, ánh mắt cúi gầm xuống đất, mặt cũng chẳng có khí chất.
"Hoàng Khang không cho tôi nói với bạn."
"Kệ bạn ấy đi, bây giờ Hoàng Khang đang ở đâu?"
"Nó chuẩn bị... đua mô tô ở quốc lộ sau trường."
"Cái gì?"
Tuấn Nguyên nhìn lại Thiên Nghi với sự bất lực: "Đua thì không sao, tại mấy ngày trước tay nó bị trật nên tôi sợ... nó gặp nguy hiểm. Nhưng dù tôi cản thế nào nó cũng không nghe."
Nghe đến đua môtô là sắc mặt Thiên Nghi không còn một giọt máu, tim cô như giật thót lại, tất cả quay cuồng, cô níu ngay tay Tuấn Nguyên.
"Đưa tôi ra đó đi! Tôi sẽ khuyên Hoàng Khang!"
"Nhưng Hoàng Khang nó..." Giọng Tuấn Nguyên ngập ngừng vì lời mình hứa sẽ không cho Thiên Nghi xen vào chuyện này.
"Nhanh đi Tuấn Nguyên... bạn không muốn Hoàng Khang gặp chuyện đúng không?"
Tuấn Nguyên ngước lên đầy can đảm, anh cùng cô đến quốc lộ sau trường, Thiên Nghi không quên điện thoại nhờ Hồng Ngân xin giáo viên rằng cô về nhà có việc, Hồng Ngân không hiểu chuyện gì xảy ra mà làm giọng Thiên Nghi gấp gáp đến thế, nhưng rồi cô cũng giúp.
Quốc lộ 1A, nơi những tay đua tung hoành ngang dọc, nhưng cũng là chỗ nằm xuống của không ít những kẻ thích đùa với tử thần. Từ xa đã nhìn được dáng người của Hoàng Khang, áo anh bỏ ngoài quần, cà vạt lại xộc xệch không ngay ngắn, đúng chất của một tay đua.
Bước xuống xe của Tuấn Nguyên, Thiên Nghi chạy đến nắm ngay tay Hoàng Khang: "Đừng mà."
Khi giật phắt mình nhìn lại, anh bắt gặp Thiên Nghi, ánh mắt cô đầy van xin, mang hy vọng nhìn chăm chú vào anh.
"Sao... bạn đến đây?" Anh có chút hoảng loạn, phân tâm.
"Đừng đua xe, xin bạn đó."
Tuấn Nguyên thở dài cầm mũ bảo hiểm đi lại, Hoàng Khang mở to hai mắt dán vào Tuấn Nguyên. Anh chàng kia liền ngắt ngang: "Thiên Nghi cương quyết đến cho bằng được, tao không còn cách."
Một đám học sinh mặc đồng phục trường khác đứng đối diện Hoàng Khang, trong số đó có một tên lên tiếng: "Sao đây? Đua xe mà dắt người yêu theo hả?"
"Đợi đi!" Tuấn Nguyên nói như ra lệnh.
Thiên Nghi kéo Hoàng Khang ra xa đám người đó, cô vẫn nắm chặt tay anh, vẫn cố van xin: "Hoàng Khang! Tuấn Nguyên nói tay bạn đang bị trật mà, không đua được đâu."
"Bạn về trường đi, đừng xen vào chuyện này."
"Bạn nghe tôi được không?"
"Xin lỗi. Hôm nay nhất định tôi phải đấu với hắn..." Hoàng Khang rút tay mình lại, một nỗi thất vọng tràn ngập cả ánh mắt long lanh kia, tay anh rời khỏi cô, trái tim cô như có một sợi dây đang buộc chặt nó, làm cô nghẹt thở, làm cô đau nhói. Cả lời van xin này Hoàng Khang cũng không chấp nhận, anh vẫn bước về phía mà thần chết đang giương lưỡi hái chờ đợi.
"Hoàng Khang! Tôi xin bạn... đừng đi lại nơi đó."
Anh nghe thấy, nghe rất rõ những gì cô nói và cũng hiểu nỗi lo của cô, nhưng anh vẫn bước đi, cầm lấy mũ bảo hiểm trên tay Tuấn Nguyên, rồi nhìn sang đám người hống hách kia" "Bắt đầu đi!"
"Khang!" Tuấn Nguyên có ý nhắc nhở.
Thiên Nghi đứng lặng người, cô không thể một lần nữa chứng kiến cảnh người quan trọng trong đời cô gặp chuyện từ những trận đua vô ích này. Nhanh như cắt cô chạy ngang Hoàng Khang, đến bên chiếc môtô to đùn như một con hà mã, cô leo lên xe và bật chìa khóa, chiếc xe liền khởi động máy.
"Thiên Nghi!" Hoàng Khang kinh ngạc đến đơ người.
Mọi người bất ngờ trước hành động ấy, Thiên Nghi đầu vẫn không đội bảo hiểm, tóc phất phơ bay trong gió, Hoàng Khang định chạy lại giữ lấy cô nhưng cô lại la lên: "Đừng đến đây!"
Anh đứng sựng lại cách cô khoảng chục mét, đám người kia thì đứng chống tay ngắm nghía như đang xem phim hành động, mép môi luôn giật giật đầy kiêu căng. Cũng may hôm nay là thứ bảy nên lớp 12D1A mặc đồng phục thể dục, nếu không với cách ăn mặc váy của LB thì không biết cảnh tưởng sẽ khó xem thế nào, chiếc xe đua ấy lên đến hơn trăm kí, Thiên Nghi khó khăn lắm mới chống chân tới nó. Không biết động lực nào đã giúp cô có được sức mạnh đó, chứ thường ngày kêu cô nâng một cái bàn cũng vô cùng khó khăn.
Quay lại tâm trạng rối như tơ của Hoàng Khang: "Bạn có biết lái không mà dám leo lên đó? Xuống ngay!" Anh mặt đỏ phừng phừng quát lớn.
Tuấn Nguyên cũng sợ hãi, anh ấy sợ rằng nếu không may Thiên Nghi lên tay ga mà không biết cách dừng thì hậu quả sẽ ra sao khi con hà mã của anh chẳng biết vâng lời: "Thiên Nghi… xe này không đùa được đâu."
Thiên Nghi vẫn bỏ mặc, dù cô thừa biết khả năng mình lái được chiếc môtô này là không phần trăm. Cô vẫn van nài Hoàng Khang: "Hoàng Khang! Dượng tôi đã vì mô tô mà chịu cảnh tàn phế cả đời, tôi không muốn người bên cạnh tôi tiếp cận những thú chơi vô bổ này... Nó không đem lại lợi ích đâu... ngược lại sẽ hại chết bạn đó."
"Bạn xuống đây cái đi rồi nói. Nguy hiểm lắm. Đừng lên ga..."
"Tôi không biết... bạn hứa đi! Đừng bao giờ đua môtô nữa."
Tên cầm đầu bên kia không nhịn nổi nên đành lên tiếng: "Nếu mày không đua với tao thì để bạn gái mày làm thay đi! Coi bộ dạng đó có lái nổi chiếc xe này không?"
"Im cho tao!" Hoàng Khang giận dữ nhìn thẳng vào tên kia làm hắn ta im bặt, rồi anh lại quay nhìn Thiên Nghi bằng ánh mắt dạt dào, tới lượt anh van nài cô: "Thiên Nghi… xuống đi! Nghe tôi đi được không hả? Đừng đùa nữa."
Dù thế nào cô cũng cương quyết nhìn vào đáy mắt anh, tay cô vẫn giữ chặt tay ga: "Tôi không biết, bạn hứa đi! Đừng bao giờ đua xe, đừng bao giờ chơi trò này nữa. Nếu không... hôm nay, coi như tôi sẽ thay bạn làm chuyện nguy hiểm này... tôi không muốn bạn gặp nguy hiểm đâu..."
Tuấn Nguyên biết rõ sự nguy hiểm đang rình rập trước mặt Thiên Nghi, chỉ cần cô sơ ý tí thôi đã có thể dâng mạng cho tử thần.
"Hoàng Khang! Muốn trút giận thì có cách khác mà, không lẽ mày muốn Thiên Nghi chết? Mất mẹ mày chưa đủ sao hả thằng điên!"
Thiên Nghi bắt đầu thở thật gấp, trán cô lấm tấm mồ hôi, tay thì lạnh cóng nhưng vẫn không buông tay ga. Bên kia, tên hống hách đó đã đội mũ bảo hiểm rồi bước lên xe, lên ga phát ra tiếng rồ thật lớn.
Hoàng Khang phải đứng ở giữa, nhìn tên đó rồi nhìn sang Thiên Nghi. Cuối cùng… Anh vẫn chọn.
"Được… tôi hứa sẽ không bao giờ chạm tới mô tô nữa." Anh chọn cô. Mãi mãi chọn cô, vì cô giờ chính là tất cả của anh. Anh thà không chứng minh mình với những tên kia mà chọn cô. Anh thà mất mặt, bị người khác chê cười còn hơn là mất cô.
Khi nghe câu nói đó, cả Tuấn Nguyên và Thiên Nghi đều thở phào nhẹ nhỏm, Thiên Nghi mỉm cười muốn chắc chắn hơn: "Thật không?"
"Tin tôi đi!" Còn nhanh hơn cô lúc chạy đến môtô, Hoàng Khang dùng hết tốc độ đến tắt ngay chìa khóa, bế thốc cô xuống và ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng: "Đừng bao giờ làm thế nữa… Ngốc ạ."
"Ừm." Thiên Nghi cũng dựa chặt vào vai anh, gật đầu trong niềm hạnh phúc không thể tả.
Tên đứng đầu bên kia thất vọng bước xuống xe, đi xông xông đến, tay hắn cầm mũ bảo hiểm, mặt đầy sát khí. Tuấn Nguyên không chú ý đến việc hắn định làm gì, Hoàng Khang thì chẳng hay biết, chỉ mình Thiên Nghi la lên khi thấy hắn giơ cao mũ bảo hiểm ngay khi đến gần Hoàng Khang, mắt cô mở thật to và theo phản xạ.
"Cẩn thận!"
Rầm...
Cái mũ bảo hiểm vẫn nằm chặt trên tay tên đó, mọi người rùng mình, tất cả những chuyển động xung quanh như ngừng lại.
"Bạn... có... sao... không?" Nhẹ nhàng áp tay lên má Hoàng Khang, cô nó