Vừa rạng sáng ngày thứ hai. Mộc Tuyết Nhu thức dậy, còn chưa ý thức được mình đang nằm trong ngực của Mạc Duy Uyên. Cảm thấy thật khó được thời gian an nhàn như thế này. Cô rất yên tâm mà vòng tay qua thắt lưng của anh, nhắm mắt lại, lười biếng mà nằm ngủ.
"Dậy rồi à?" Một giọng nói khàn khàn có phần lạnh lẽo đầy nam tính mang theo sự mềm mại vang lên.
Cô ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không phải ứng kịp, nhưng rốt cuộc cũng cảm thấy không phải là Chu Thế Thanh.
Cô có chút hoảng hốt, khi nào thì đã bắt đầu, cô dần dần có cảm giác anh không còn ở bên cạnh cô, không, cô phải chấp nhận chuyện anh rời đi.
Nội tâm tràn đầy đau đớn, thật ra cô rất muốn biết Chu Thế Thanh đi cùng với ai, đi làm gì, nhưng mà anh không hề trả lời cô dù chỉ là một tiếng. Mạc Duy Uyên này nhiều lần làm nhục cô, mà cô cũng bị Mạc Duy Uyên làm cho... Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà...
Trong lúc mất hồn, cô nghe được âm thanh của Mạc Duy Uyên, "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Cả người Mộc Tuyết Nhu trở nên cứng ngắc, nhàn nhạt đáp lại: "Không có gì...". Vừa nói vừa muốn vén chăn, muốn xuống giường, liền bị Mạc Duy Uyên kéo lại: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ ngủ cùng giường."
Mộc Tuyết Nhu lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không cùng anh làm chuyện vợ chồng."
Xem ra mấy lần đầu đã làm cô sợ, vừa mới ngủ cùng giường, ngửi qua mùi thơm trên người cô, thật khó mà nhịn được. Nhưng mà, cũng không phải là nhịn không được.
"Được." Anh dứt khoát đáp một tiếng, Mộc Tuyết Nhu nhìn chằm chằm anh, cứ như là không hề tin lời anh nói.
Mạc Duy Uyên nhàn nhạt nói, "Từ trước đến nay, tôi luôn giữ lời hứa." Nhưng mà nếu là cô chủ động, thì anh cũng sẽ không cự tuyệt.
Mộc Tuyết Như hơi thả lỏng, nhanh lúc anh không chú ý, cô liền chạy đến phòng tắm. Lại nghe thấy anh nói: "Điều kiện trước hết là không động đến ranh giới cuối cùng của tôi, tất cả yêu cầu khác nếu hợp lý đều có thể theo cô."
Tuần trăng mật này đúng thật là rất quái lạ, hai vợ chồng người đi trước kẻ đi sau, nam thì ở phía trước nữ thì ở phía sau nhìn giống như là cấp trên và cấp dưới.
Trên đường đi có nhiều cô gái ngoại quốc có thân hình nóng bỏng luôn tới gần Mạc Duy Uyên. Mộc Tuyết Nhu có chút xem thường, trong lòng có chút không thoải mái, mặc dù cô không thích lắm, dù sao anh ta trên danh nghĩa cũng là chồng cô, giống như là dán nhãn lên rồi, cô cũng sẽ không thích người khác đụng vào (Sunnie: @@)
Còn anh ta như cá gặp nước, trái ôm phải ẩm nhìn rất cao hứng
Cô dứt khoát không thèm nhìn nữa, quay đầu đi chỗ khác. Cô muốn được yên tĩnh cho nên càng đi càng chậm, một lát sau, Mạc Duy Uyên đã cùng mấy cô gái kia đi rất xa.
Đang đi trên đường, một cánh tay tráng kiện chặn cô lại, "Hello, Cô là người Trung Quốc?"
Mộc Tuyết Nhu ngẩn đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam, là một người ngoại quốc. Mộc Tuyết Nhu chỉ gật đầu một cái, không nói gì thêm.
"Tôi đã đến Trung Quốc, nơi đó thật tốt." Anh ta nói tiếng phổ thông không hề chuẩn.
Là một người Trung Quốc, nghe người khác nói về quốc gia của mình cô rất cao hứng, chỉ cười thân thiện, "Ừ."
Người đàn ông đó cũng không để ý sự trầm mặc của cô, líu ríu bắt chuyện. Cô cũng vẫn trầm mặc, dần dần có chút buôn lỏng, đột nhiên người đàn ông đó liền ôm lấy bả vai của cô, dùng giọng điệu đầy mờ ám nói, "Haha, cô gái Trung Quốc, tôi rất thích cô, chúng ta vào khách sạn thôi..."
Mặt của Mộc Tuyết Nhu từ đỏ rồi chuyển thành đen, có ý gì. Tên này muốn cùng cô làm tình một đêm à?
Cô giận đến xanh mặt, lạnh nhạt nói, "Cút ngay."
Người đàn ông đó nhếch miệng cười một cách du đãng, "Gì chứ, giả bộ tinh khiết. Đi thôi, kỹ thuật của tôi sẽ làm cho cô rất hài lòng."
Cô hoàn toàn không nghĩ đến người đàn ông nhìn đẹp trai như vậy mà lại là một tên đàn ông không ra gì, cô giãy giụa dùng tiếng Anh cầu cứu những người bên cạnh. Cô cũng không biết tên đàn ông đó nói gì mà những người đó đều đi hết.
Nhìn thấy anh ta lôi cô lên xe. Cô nóng nảy, liền nghĩ đến Mạc Duy Uyên.
Vậy mà khi quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Duy Uyên đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô. Trong ngực thì ôm một cô gái, người đó chính là Mộc Niên Kiều.