Ra về,nó thấy Vy xách cặp đi thẳng ra ngoài cảm giác không ổn nó bèn chạy theo níu tay Vy lại.- Mày định đi đâu?
Vy cười vỗ vai nó.
- Tao về nhà ngủ một giấc, tâm trạng tao vẫn chưa ổn định.
Thấy nó vẫn trưng ra cái điệu bộ nghi ngờ Vy lại nói thêm.
- Yên tâm tao không sao, đến tối tao sẽ tìm anh Nam làm rõ mọi chuyện.
Nó đành thở dài gật đầu.
- Cũng được, vậy để Linh chở mày về tao mới yên tâm.
- Ừ!
Vẫy tay tạm biệt Linh và Vy cho tới họ khuất bóng, nó mới lên xe cùng hắn về nhà.
Suốt từ khi đi học về Vy một bước cũng không rời khỏi phòng, mẹ nhỏ lo lắng sốt ruột cứ liên tục gõ cửa nhưng Vy vẫn không chịu ra. Cho đến 6h tối cửa phòng của Vy mở ra, nhỏ mặc một chiếc váy ren màu vàng nhạt xuống nhà. Mẹ nhỏ chạy đến hỏi han.
- Con ốm hả? Từ trưa đến giờ mẹ gọi mà không trả lời làm mẹ sợ quá!
- Con nhức đầu quá nên ngủ thôi, không sao đâu mẹ.
Thấy sắc mặt Vy vẫn bình thường bà mới yên tâm.
- Không sao thì tốt rồi!
- Mẹ không cần chờ cơm, con ra ngoài một lát sẽ về.
- Ừ đi cẩn thận!
Rời khỏi nhà Vy lái xe đến thẳng nhà Nam, trên đường nhỏ suy nghĩ rất nhiều chuyện để nói với anh, nhỏ nghĩ giận hờn thế này mãi mệt mỏi lắm vẫn nên làm rõ. Chiếc xe rẽ vào một khu dân cư, chợt nhỏ phanh xe gấp tấp vào lề đường, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn thất vọng nhìn chằm chằm về phía trước. Qua lớp kính xe, có một đôi trai gái ôm nhau thắm thiết, không ai khác đó chính là Nam, anh quay mặt ngược hướng với Vy nên Vy chỉ nhìn thấy cô gái kia đang mỉm cười hạnh phúc, còn anh.... Vy không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh là gì chỉ thấy bàn tay anh khẽ nâng lên ôm cô gái kia vào lòng. Lồng ngực Vy bỗng chốc khó thở, tim nhỏ đau thắt lại nước mắt lăn dài trên gò má, nhỏ đã đưa tay lên che miệng ngăn tiếng nấc của mình nhưng không thể. Không thể nhìn thêm được nữa nhỏ đánh tay lái quay đầu xe, lao nhanh ra khỏi nơi đó, tốc độ xe ngày một nhanh. Hình ảnh kia cứ bủa vây lấy tâm trí Vy, đầu óc nhỏ bây giờ rối bời, lòng cực kì khó chịu, nhỏ thật không ngờ Nam lại là người như thế! Đau lòng, thất vọng mọi thứ bỗng chốc vụn vỡ, nhỏ càng ngày càng mất bình tĩnh.... chiếc xe lao nhanh vượt qua đèn đỏ, tiếng còi xe inh ỏi kéo nhỏ về thực tại, xe của nhỏ đang lao về phía trước chuẩn bị đâm vào một chiếc ô tô khác từ ngã ba quẹo ra. KÉT........ tiếng phanh xe chói tai vang lên, cả người nhỏ đập vào vô lăng, khói bụi mù mịt, sau một lúc hốt hoảng nhỏ ngẩn đầu dậy, đầu đau nhức, phía trước là chiếc xe ô tô mà nhỏ xém đâm vào cũng may là thắng kịp. Tháo dây an toàn bước ra khỏi xe, nhìn hai chiếc xe áp sát vào nhau, bên hông của chiếc xe kia bị móp một bên mà không khỏi rùng mình nếu không thắng kịp có lẽ đã xảy ra tai nạn rồi!
Chàng trai từ trong xe cũng bước ra.... thật trùng hợp không ai khác đó chính là Hoàng. Nhìn thấy Vy Hoàng ngạc nhiên.
- Là cậu sao?
Vy chỉ hơi ngượng gật đầu, xấu hổ quá mà xém xíu là đụng Hoàng rồi! Đi một vòng kiểm tra xe Hoàng thở dài quay lại nói.
- Xe hư rồi! Cũng còn sớm, cậu và tớ đi uống nước chờ người mang xe tớ đi sửa luôn được không?
- Ừ được chứ! Tớ... tớ làm hư xe cậu mà!
Hoàng gọi điện cho ai đó rồi cùng Vy đến quán cafe gần đó.
- Quý khách uống gì?
Cô phục vụ lịch sự hỏi Vy và Hoàng.
- Cho em Ly nước cam. - Vy gọi.
- 1 ly chanh dây.
Chờ cô phục vụ đi khuất Hoàng mới cất giọng.
- Tâm trạng cậu không tốt!
Không khó để Hoàng nhận ra vì mắt Vy sưng húp cậu đoán chắc nhỏ vừa mới khóc, Vy cũng không giấu giếm gì Hoàng nhỏ khẽ gật đầu, có lẽ lúc này nhỏ cần 1 người bạn để nói hết những điều mà mình đang phải đối mặt.
- Nói ra sẽ nhẹ lòng hơn!
Vy im lặng, nhỏ nhìn về phía dòng nước nhân tạo phía trước với ánh mắt vô hồn... một lúc lâu thì cất giọng.
- Tim tớ đang rất đau..... tại sao anh ấy lại lừa dối tớ? Tại sao?
Khóe mắt Vy ngân ngấn nước, Hoàng nhìn mà đau lòng, Vy và Nam lại gặp chuyện gì mà khiến Vy đau lòng đến thế.
- Có chuyện gì xảy ra với cậu thế Vy?
Vy nói trong nghẹn ngào.
- Anh Nam phản bội tớ... anh ấy ôm người con gái khác....
Từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống Hoàng đau lòng đến bên cạnh lau những giọt nước mắt ấy rồi kéo Vy dựa vào vai mình.
- Nếu đau buồn thì cứ khóc cho thỏa thích, tớ cho cậu mượn vai đấy!
Thế là Vy òa lên khóc ngon lành trên vai Hoàng, nước mắt ướt đẫm cả một khoảng áo của Hoàng.
Quỳnh Anh đang cùng bạn rời khỏi quán, bước đến thì đứng ngây người nhìn cảnh tượng phía trước. Lồng ngực như bị ai bót nghẹt, mọi cảm giác đau đớn thất vọng ùa về, Quỳnh Anh quay đầu chạy nhanh ra khỏi quán vừa lúc đó Vy cũng rời khỏi người Hoàng,cất giọng nghèn nghẹn nói.
- Cảm ơn cậu!
Hoàng không nói gì, ngồi thêm một lúc cả hai ra về.
Hôm sau Vy không đến lớp, nhìn chiếc ghế trống trơn bên cạnh Hoàng có 1 chút lo lắng bèn nói hết mọi chuyện cho nó nghe. Nghe xong nó nôn nóng gọi điện cho Vy nhưng nhỏ đã tắt máy, đành chờ lúc về đi thăm Vy vậy!
Hôm nay Quỳnh Anh không đến lớp rủ Hoàng đi canteen như thường ngày, cậu cảm thấy lạ và có một chút gì đó thất vọng. Cậu chốc chốc lại trông ra cửa nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng ấy đâu....
Ra về cậu cố gắng nhìn quanh thử nhưng Quỳnh Anh vẫn không xuất hiện, lần đầu tiên cậu cảm thấy trống vắng lạ thường.
Và cứ thế mấy ngày liền cậu cũng không gặp Quỳnh Anh dù chỉ là hình bóng lướt ngang của nhỏ ở đâu đó, tin nhắn của nhỏ cậu cũng không nhận được, bất chợt lòng lo lắng đến lạ. Lúc trước cứ mỗi buổi tối nhỏ đều nhắn tin cho cậu kể cho cậu nghe đủ thứ chuyện trên đời và rồi chúc cậu ngủ ngon, sáng lại là lời chúc " buổi sáng tốt lành" của nhỏ.... từng ngày lập đi lập lại trở thành một thói quen. Và bây giờ thói quen ấy đột nhiên biến mất. Tối cậu không ngủ ngon được nữa, sáng dậy cũng không cảm thấy tốt lành gì cả, cậu chỉ cảm thấy lòng trống trãi và khó chịu vô cùng.
Đã qua 1 tuần cậu và Quỳnh Anh không gặp nhau, cậu không thể chịu đựng thêm được nữa liền xuống lớp tìm, nhưng ngó nghiêng ngó dọc vẫn không thấy người mà cậu cần tìm đâu cả chỉ nghe bạn học của nhỏ nói rằng nhỏ đã đi ra ngoài. Cậu lôi điện thoại ra bấm nút gọi.... chuông reo... 1 cuộc... 2 cuộc.... 3 cuộc.. vẫn không có người nhất máy, khó chịu cậu ném thẳng điện thoại vào tường đi về lớp.
Một cô gái bước ra từ góc khuất cầu thang dối diện chỗ Hoàng đứng ban nãy, tay đang cầm điện thoại....
Ra về, Hoàng đi nhanh ra khỏi lớp mục đích là gặp được Quỳnh Anh, cậu cũng không biết cậu muốn gặp nhỏ như vậy để làm gì... nhưng lại một mực muốn thế.
Chợt một hình dáng quen thuộc lướt ngang qua, Hoàng đuổi theo, miệng gọi lớn.
- Quỳnh Anh...
Nhưng càng gọi cô gái càng chạy nhanh hơn và leo lên một chiếc xe lái đi, Hoàng cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo.
Điện thoại của Quỳnh Anh không ngừng reo lên, tên hiện thị " My love" cứ nhấp nháy liên tục, nhỏ thật không hiểu tại sao mình lại chạy trốn Hoàng thế này... mỗi khi đối diện Hoàng lòng nhỏ sẽ rất đau, nhưng có lẽ phải kết thúc thôi
Đến một bãi đất trống nhỏ đánh tay lái tấp vào lề đường rồi xuống xe, Hoàng cũng phanh lại,chạy đến trước mặt nhỏ.
- Sao lại chạy?
- Chả sao cả
Nhỏ nhún vai, ánh mắt nhìn đi hướng khác, nhỏ không muốn đối diện với Hoàng.
- Em làm sao vậy? Có chuyện gì mà em không muốn gặp anh?
Hoàng bất ngờ vì thái độ này của Quỳnh Anh.
- Không có chuyện gì cả, em không muốn gặp thế thôi.
Giọng điệu hờ hững cùng thái độ lạnh đạm của nhỏ làm Hoàng như phát điên lên, cậu nói lớn.
- Nhìn anh đây này! Tại sao lại trốn anh?
Quỳnh Anh lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Hoàng nói.
- Là tại em ghét anh nên không muốn gặp anh được chưa? Anh vừa lòng chưa?
Cậu nắm chặt hai bên vai nhỏ, giọng thì thầm.
- Anh đã làm gì sai?
Nhỏ gắt lên.
- Anh không làm sai gì cả, là em sai.... là em sai....
Quỳnh Anh nói trong nước mắt.
- Thật buồn cười mà.... đã biết anh yêu chị ấy, đã biết anh chỉ xem em là em gái nhưng em vẫn không ngăn được bản thân mình yêu anh, mỗi ngày chạy đến bên cạnh anh làm đủ mọi chuyện chỉ để ánh mắt anh nhìn về em dù chỉ một lần thôi thì em cũng đã rất vui rồi! Em cứ nghĩ bản thân cố gắng một chút thì sẽ có 1 ngày anh yêu em..... em sai mất rồi.... sai mất rồi.....
Quỳnh Anh nhắc lại như một nỗi ám ảnh, đã không giấu được nữa, nhỏ cũng không muốn giấu nữa, tình cảm này đến đây kết thúc thôi, nhỏ đã quá mệt mỏi và không đủ sức để chạy theo nó nữa rồi. Anh ấy biết thì sao... cũng không còn quan trọng.
Ánh mắt Hoàng nhìn Quỳnh Anh đầy ngỡ ngàng, thì ra từ trước đến nay nhỏ dành tình cảm cho cậu nhiều như vậy, là cậu quá vô tâm mà không nhận ra rồi mặc định đó là tình anh em mà nhận lấy lòng tốt từ nhỏ.
- Anh.... anh.....
- Anh không cần nói gì cả, những điều đó là do em ngốc nghếch làm nên tự chuốc lấy đau khổ này thôi!
Nhỏ cắt ngang lời Hoàng.
- Không phải....
Hoàng vương tay định lau những giọt nước mắt kia nhưng bàn tay cậu vừa đưa lên đã bị chặn đứng trên không trung vì câu nói của nhỏ.
- Đừng thương hại em! Anh yên tâm từ nay về sau em sẽ không làm phiền anh cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!
Nhỏ lấy tay quệt ngang nước mắt, quay đầu bước đi.
Ngay khi Quỳnh Anh quay lưng Hoàng cảm thấy tim mình nhói lên, từng hình ảnh vui vẻ bên nhau trước đây hiện về rõ ràng trong đầu cậu, ánh mắt đó nụ cười đó cậu làm sao quên được. Bây giờ cậu đã nhận ra người cậu thật sự quan tâm là ai, trước đây cậu luôn nghĩ bản thân yêu Vy đứng trước Vy cậu luôn có một cảm giác đặc biệt nào đó. Nhưng sao cậu không nhận ra từ khi Quỳnh Anh xuất hiện cảm giác đó đã từ từ biến mất đứng trước Vy cậu chỉ cảm thấy vui vẻ bình thường thôi, cái cảm giác bạn bè mà thôi. Bao lâu nay cậu vẫn luôn tự dối người dối lòng thật ra bản thân cậu luôn cảm nhận được khi ở bên Quỳnh Anh lòng mình an yên đến lạ, sự ngây ngô pha một chút tinh nghịch đôi lúc lại dịu dàng ấy làm trái tim cậu khẽ lệch nhịp. Cảm giác ấy rõ ràng hơn khi ngay lúc này, trước mặt cậu Quỳnh Anh đang đứng đây, nhìn những giọt nước mắt đau lòng của nhỏ vì cậu mà rơi xuống tim cậu như bị ai bóp chặt nghẹt thở.... Phải rồi! Cậu biết cậu thật sự cần gì rồi!
- Ai nói anh thương hại em chứ! Dựa vào cái gì mà em nói anh thương hại em...
Bước chân Quỳnh Anh khẽ dừng lại, Hoàng lại nói.
- Em biết không? Suốt một tuần qua anh như phát điên lên được, đến lớp cũng không gặp em, gọi điện em lại không bắt máy.... anh đã nghĩ đủ thứ có phải em bệnh hay không? Hay anh đã làm gì sai để em giận anh...... và.... anh đã nhận ra bản thân mình đã rất nhớ em.
Chân Quỳnh Anh gần như đứng không vững, nhỏ quay đầu lại nhìn Hoàng như không tin những gì bản thân vừa nghe thấy. Hoàng bước từng bước về phía nhỏ đến khi cách nhỏ ba bước chân thì dừng lại nói tiếp.
- Anh đã từng nghĩ mình yêu Vy.... nhưng một tuần qua anh lại nhận ra hình như không phải? Người anh yêu lại là một cô gái ngốc nghếch khác, cô ấy luôn ở bên cạnh anh bất kể là lúc vui hay lúc buồn nhưng giờ cô ấy lại định bỏ rơi anh mất rồi!
Hoàng cười khẽ, giang tay về phía nhỏ.
- Cô gái ngốc ấy là em đó! Em nghe cho kĩ đây Phạm Quỳnh Anh... ANH YÊU EM! Bây giờ 1 là em chạy vào lòng anh để anh có thể che chờ bảo vệ và yêu em, hai là em không cần anh nữa thì có thể quay đầu bước đi.
Quỳnh Anh đưa tay lên che miệng, ngăn tiếng vỡ òa lên mà khóc vì hạnh phúc của mình. Nhỏ chạy nhanh đến vào lòng Hoàng ôm cậu thật chặt, cậu cũng ôm chặt nhỏ vào lòng. Những giọt nước mắt lại tuôn rơi nhưng là giọt nước mắt của hạnh phúc.
- Ôm anh rồi đừng mong có thể rời xa anh.....
- Anh mơ à... em sẽ không rời xa anh đâu.
Ánh nắng rực rỡ chiếu lên người họ một màu vàng tươi óng ánh, một màu của hạnh phúc.