Cạch
Bà Dương đi vào vẻ mặt hết sức nặng nề. Cô bật dậy chạy tới bên cạnh bà hỏi dồn dập:
-Cô ơi, bố mẹ con thế nào rồi cô, họ hết cãi nhau rồi chứ ạ. Mẹ con có còn giận nữa không hả cô. Cô ơi.
Bà lùi ra sau, không nó gì. Phải nói gì đây, nhìn con bé còn nhỏ như vậy, nó thương bố mẹ nó như vậy, bà làm sao nỡ lòng nói cho nó sự thật đây.
-Cô, sao cô không nói gì thế ạ. Có phải có chuyện không hay xảy ra.
Làm bố làm mẹ thì ai mà chả thương con cơ chứ. Chỉ mong sao họ sớm nhận ra sai lầm và trách nhiệm của bản thân mình mà quay lại với con bé.
Bà ngồi xuống vuốt tóc cô:
-Tiểu Mãn ngoan, bố mẹ con chỉ giận nhau tí thô. Bây giờ bố mẹ con không có ở nhà. Họ phải ra ngoài giải tỏa cơn giận, Tiểu Mãn phải cho họ thời gian, rồi họ sẽ về với con.
-Cô có lừa con không đấy?
Bà im lặng hồi lâu không nói tiếng nào. Nó bà lừa con bé thì cũng không đúng lắm. Bố mẹ con bé cãi nhau ầm ĩ, bà không can được. Bà cũng không biết ai đúng ai sai mà để đứng về phía người đó. Cãi nhau rồi đùng đùng cùng nhau bỏ ra ngoài. Ai mà biết họ đi đâu cơ chứ. Thôi, bây giờ tạm thời nói với con bé như thế, cho con bé nó được yên ổn tâm trạng.
-Ừ, cô nói thật. Bây giờ ở nhà con không có ai. Con chuyển sang nh cô ở tạm mấy hôm đi chứ ở nhà một mình sẽ rất nguy hiểm. Dù gì thì ở nhà cô cũng chỉ có mỗi mình cô và thằng Thiên. Thêm một người nhỏ bé như con thì cũng đâu có chặt. Thiên, mau đi cùng Tiểu Mãn sang bên kia xếp đồ dùng cá nhân sang đây.
***
Cô đi cùng cậu vào nhà. Chỉ có đống đổ nát hoang tàn bừa bãi dưới đất. Cô định bước đến dọn thì tay bị cậu nắm chặt giữ lại:
-Mày cứ lên trên xếp đồ của mày đi. Còn chỗ này cứ để đấy cho tao, tao donđ cho. Đi đi.
-Anh chắc là mình dọn được chứ. Hay thôi cứ để em.
-Mày khinh thường tao à. Có tí việc cỏn con này mà tao không làm được thì tao sẽ từ bỏ con trai đi làm con gái.
-Không phải nhưng mà.........
Cậu đưa tay đẩy cô:
-Đi đi.
Cô đành đi đi lên tầng xếp đồ cá nhân.
Cậu ở dưới nhìn đống bừa bãi này, nó còn có cả thủy tinh nữa. Cậu đi vào bếp tìm găng tay và túi bóng. Bắt đầu bắt tay vào.
Ba mươi phút sau....
Cậu hai tay xách hai túi đựng rác đem ra thùng rác ngoài cổng vứt. Cô thấy vậy cũng mún giúp cậu một tay:
-Em bê túi này ra ngoài nhé.
Cậu dừng lại quay người trừng mắt:
-Tao bảo mày đứng im đấy thì cứ đứng im đấy đi, không cần mày động tay vào, việc này cứ để con trai như tao làm. Để mày làm th có mà cả lớp cười cho tao thối mũi ra. Cậu quay người đi tiếp ra cổng vứt vào thùng rác rồi đi vào xách tiếp hai túi nữa đi vứt.
. ***
Đã một tuần trôi qua, cô vẫn không thấy bố mẹ cô đâu cả. Họ không về nhà lấy một lần. Không biết họ đi đâu. Cô cũng không thể làm gì được cho đến khi một tháng sau:
-Anh Hạo Thiên, anh đi đâu thế, không ở nhà trông nhà cùng em đi, tẹo nữa cô về mà không thấy anh là anh lại bị tét vào mông đó.
-Mày ở nhà trông nhà hộ tao đi, tao ra ngoài đá bóng với bạn một lát thôi. Tao có hẹn thi đấu với bọn khác. Tao đi đấu xong về sẽ mua kẹo cho mày, mẹ tao về mà hỏi thì mày cứ baoo là tao ra nhà bạn mượn vở hiểu chưa.
-Được thôi, vậy tối nay anh phải chơi búp bê với em cơ. Còn cả làm bài tập nữa.
Cậu nghiến răng gật đầu. Lại là búp bê.
Cậu cầm quả bóng chạy ra ngoài. Cô ngồi xuống ghế bật tivi lên xem. Xem được một lát thì thấy có tiếng mở cửa. Cô quay người ra:
-Sao anh đi chơi.......
Nói được một nửa đột nhiên cô im lặng không thốt ra lời.
-Trầm mặc-