Mặc dù nô bộc mua cho ta, nhưng Quách phu nhân mới là chủ mẫu.
Trên đường về, ta nghĩ lý do thoái thác. Trở lại trong phủ, ta dẫn A Nguyên đi gặp Quách phu nhân, kể lại tỉ mỉ sự việc, từ trước đến giờ, chủ tớ tình thâm thế nào, sinh ly tử biệt thế nào. Ta không giấu diếm chuyện cho A Hoán vàng, đó là của hồi môn của ta, đương nhiên do ta quyết định.
Ta có nên nói ta rất có bản lãnh thêm dầu thêm mỡ không? Quách phu nhân sau khi nghe xong, trên mặt lộ vẻ cảm động.
Bà nhìn A Nguyên vẫn đang cúi đầu, thở dài: “Đã là người xưa, hiếm khi gặp lại, cứu trợ là việc nên làm, thị tỳ này con giữ lại bên người đi.”
Ta bái tạ, chính thức dẫn A Nguyên vào Ngụy phủ.
Cố nhân gặp nhau, khó tránh khỏi một phen nói chuyện dông dài.
Ngay đêm đó, ta và A Nguyên giống như lúc ở Phó phủ, cùng nhau ngồi trên giường, ôm chăn nói chuyện.
Nàng nghe ta kể lại những việc đã qua, trợn to hai mắt, khóc nức nở không dứt.
“Kia… Đại công tử đối xử với nữ quân được không?” Nghĩ nửa ngày, nàng đột nhiên nói.
Ta cười cười: “Cái gì mà được hay không, ta và chàng chung đụng chưa đầy một ngày.”
A Nguyên đỏ mặt, ngượng ngùng cười.
“Nữ quân,” nàng cắn cắn môi, chần chờ nhỏ giọng nói, “Ta từng gặp Quý Uyên công tử.”
Nhắc tới tên này, nụ cười ta cứng lại.
“Hả? Khi nào?” Thanh âm ta bình tĩnh.
“Năm trước, lúc rời quê, gặp ở Ký Châu.” A Nguyên dè dặt nhìn chằm chằm sắc mặt ta, “Hình như đến Hà Bắc để xử lý công vụ, tựa hồ là cái gì mưu sĩ, khi đó chúng ta đi trên đường, công tử đi qua, phía sau rất nhiều binh mã đi theo.”
Ta không biết nên nói gì, chốc lát nói: “Coi như nhận ra nhau, chàng không giúp đỡ gì sao?”
A Nguyên lắc đầu: “Công tử có giúp đỡ, hôm đó công tử tìm riêng chúng ta, kín đáo đưa bọc tiền cho phụ thân, nhưng phụ thân không cầm, nói công tử bất nghĩa.”
Lòng ta ấm áp, Lý Thượng thật hiểu chuyện, phụ thân không nhìn lầm ông.
“Biết rồi, sau này trong phủ đừng nhắc lại chàng.” Ta thản nhiên nói.
“Ta hiểu.” A Nguyên gật đầu, bỗng nhiên mỉm cười, “Nữ quân, phụ thân ta từng nói, trước kia có thầy tướng vào quý phủ, nhìn thấy nữ quân, nói người trời sinh phúc tướng.”
“Hả?”
“Thật đó.” A Nguyên nói, “Nữ quân xem, đầu tiên là có thái hậu, sau gặp được Ngụy thị, luôn gặp dữ hóa lành.”
Ta cười mỉa. Quả thật thái hậu đã cứu mệnh ta, về phần Ngụy thị… Là hiểm ác hay thuận lợi, không biết thế nào được.
A Nguyên còn muốn nói, ta đẩy đẩy nàng, ngắt lời nói: “Được rồi, canh giờ không còn sớm, nên nghỉ ngơi. Nơi này không phải Phó phủ.”
A Nguyên bĩu môi, xuống giường.
“Đúng rồi A Nguyên.” Lúc nàng bước ra khỏi cửa, ta gọi.
“Dạ?” A Nguyên quay đầu lại.
Ta mỉm cười: “Ta là phu nhân, không thể gọi sai.”
A Nguyên ngẩn ra, chốc lát, gật đầu đi ra ngoài.
Đêm hôm đó, ta tâm bình khí hòa, ngủ được nhưng không ngon.
Trong mộng, luôn có một thân ảnh xuất hiện trước mặt ta, hoặc chơi cờ, hoặc gảy đàn. Hoặc đàm luận với người khác. Trong lúc lơ đãng, chàng quay đầu nhìn ta, mặt mày tuấn nhã nở nụ cười, mang theo chút giảo hoạt.
“… A Tiềm, xiêm y ta có đẹp không?” Thanh âm ta vang lên.
“… A Tiềm, nghe nói chàng mới mua bạch mã, ngày mai cho ta mượn kéo xe được không?”
“… A Tiềm, hôm qua ta bán một bình hoa mai, chàng đoán bao nhiêu? Ta chỉ muốn bán một trăm tiền, nhưng người nọ trả ta một trăm năm mươi tiền!”
“A Tiềm A Tiềm…”
Tiếng nói hỗn loạn, ta trông thấy A Tiềm cưỡi bạch mã, mặc hôn phục mới tinh, tất xa đi phía sau, một nữ tử xa lạ ngồi phía trên…
Ta tỉnh lại từ trong mộng, khẽ thở dài.
Trước mặt là bóng đêm nồng đậm, ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu vang.
Là mộng… Tự nói trong lòng, tay ta không tự giác, sờ về cổ tay, nơi đó trống không. Ta tung chăn, thắp nến, mở cái rương đựng đồ trang sức, lục lọi một lần, không có đồ ta muốn tìm.
Trong lòng lo âu, ta lục đi lục lại không biết bao nhiêu lần, rốt cục, trong đống y phục cũ rơi ra một cái bùa đào nhỏ. Phía trên kỹ thuật đơn sơ, nhưng có một chữ ‘Dung’ và một chữ ‘Tiềm’ ở cùng một chỗ.
Ta như trút được gánh nặng, nhắm mắt lại, thở dài một cái, nắm nó thật chặt trong lòng bàn tay.
Nước mắt tràn mi, không ngăn được.
Ánh trăng như nước, xuyên qua cửa sổ, ta thấy bóng mình trên mặt đất, giống như năm đó, không ai giúp.
“Đã qua, đều đã qua, con sẽ quên…” Bên tai, lời mẫu thân tựa như vang lên, êm ái an ủi.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, đảo mắt, đã qua một tháng.
Xuân qua quá nửa, trời bắt đầu nóng.
Ta sống ở Ngụy phủ không tệ. Quách phu nhân là chủ mẫu, am hiểu sâu trị gia dùng người, xử sự chu toàn. Ta tự biết mình mới đến, trên dưới lấy lễ, coi như bình an vô sự với mọi người.
A Hoán truyền tin, hắn tìm được một tiểu viện nhỏ ở Tây thành, đưa Lý Thượng tới đó, đặc biệt mời đại phu cho Lý Thượng. Hai ngày trước, ta cho A Nguyên về thăm nhà, nàng trở về, nói bệnh Lý Thượng đã tốt lên rất nhiều, có thể rời giường.
Không bao lâu, tin tức từ phía Đông truyền đến. Ngụy Giác giết Đổng Khuông và ba nhi tử của hắn, thu phục quân sĩ về dưới trướng, tháng sau sẽ trở về Ung Đô. Tin tức làm trong nhà trên dưới dưới phấn chấn, Quách phu nhân thậm chí đã định ra ngày Ngụy Giác trở lại, trong nhà sẽ mở tiệc thế nào.
“Trưởng tẩu, huynh trưởng và Nhị huynh sắp trở lại!” Ngụy Tập cười hì hì, nói với ta.
Ta cười cười, bảo A Nguyên đưa cho Ngụy Tập một bộ hoa phục mới, “Hai ngày nữa là sinh thần phu nhân bốn mươi tuổi, muội nhận lấy đi, đừng làm hỏng.”
Ngụy Tập lè lưỡi, tò mò nhìn y phục mới, cười nói: “Trưởng tẩu thật tốt.”
Ta mỉm cười: “Tứ thúc đâu? Đệ ấy cũng có y phục mới, ta không nhìn thấy đệ ấy.”
“Đệ ấy à?” Ngụy Tập dương dương tự đắc: “Đoán chừng đang loay hoay mấy việc vụn vặt.”
“Vụn vặt?” Ta kinh ngạc.
“Đúng nha.” Ngụy Tập khinh thường, nhìn ta một chút, cười thần bí, “Trưởng tẩu không biết sao? Muội đưa trưởng tẩu đi nhìn.”
Ta là tân nương Ngụy phủ, dù sao mới đến, rất nhiều người nhiều chuyện không biết, Ngụy An chính là một người trong số đó.
Theo lý thuyết, Ngụy An và Ngụy Đàm cùng một mẫu thân, phải gần gũi với ta hơn. Tiểu viện hắn ở ngay sát tiểu viện Ngụy Đàm, nhưng hắn rất ít xuất hiện, gặp mặt hành lễ luôn có bộ dáng lạnh nhạt, nếu có nói cũng chỉ nói mấy từ. Ta không biết nguyên nhân, cũng không yêu mặt lạnh, thái độ Ngụy An như vậy, cứ mặc kệ hắn.
Nguy Tập không đưa ta đến tiểu viện Ngụy An, mà dẫn tới một chỗ gần nhà bếp, nơi này kề sát phòng chứa củi, là một nhà gỗ đơn giản, cách mấy bước có một lò gạch đen sẫm.
Chưa tới cửa, ta đã nghe được tiếng gõ truyền từ bên trong ra.
Ngụy An mặc một bộ đan sam (1), ngồi trên chiếc giường thấp, vùi đầu lắp ráp hai miếng gỗ. Hắn hết sức chăm chú, đầu tóc đầm đìa mồ hôi.
(1) Đan sam: Quần áo đơn, một lớp.
“Đệ lại loay hoay mấy thứ này, tiên sinh không kiểm tra bài học sao?” Ngụy Tập nói.
Ngụy An ngẩng đầu, thấy Ngụy Tập và ta đứng ở cửa, ngẩn người.
“Không phải việc của tỷ.” Ngụy An thản nhiên nói, đứng dậy vái chào ta, “Trưởng tẩu.” Dứt lời, hắn tiếp tục cúi đầu loay hoay.
Ngụy Tập tựa hồ đã quen, bĩu môi.
Ta nhìn đồ trên tay Ngụy An, cảm thấy thú vị, ta nhìn quanh bốn phía, thấy trong nhà gỗ chất đầy đồ gỗ, cây gậy trúc, còn có một số đồ đặt trên mặt đất, hình dáng cổ quái. Trên giá gỗ bày một ít đồ sứ nung, đủ loại, có người có thú.
“Những cái này đều do Tứ thúc làm sao?” Ta tò mò hỏi.
“Dạ.” Ngụy An đáp.
Ta nhấc một cái ra, nói: “Con chó này không tê.”
“Là hổ.” Ngụy An nói.
Ta ngượng ngùng, thả vật kia về chỗ cũ, nhấc lên một vật khác: “Đây chính là con hươu.”
“Là ngựa.”
“Nữ tử này…”
“Là nam tử…”
Ta quay đầu lại, Ngụy An nhìn ta, mặt đỏ lên, buồn bực.
“Nam tử… Ha ha ha ha…” Ngụy Tập cười đến không thở nổi.
Ta ngượng ngùng, rời khỏi giá gỗ, đi tới trước mặt Ngụy An. Thấy trong tay hắn cầm bánh xe gỗ, nhìn thật kỹ, xác định không lầm, mới mở miệng nói: “Đệ đang làm xe sao?”
Ngụy An không ngẩng đầu lên, đáp: “Dạ.”
Ta nhìn một chút: “Không quá giống xe ta vẫn đi.”
“Những thứ kia không tốt,” Ngụy An lau mồ hôi, “Đi xóc, trục xe không linh hoạt, gặp phải bùn lầy, sẽ mắc kẹt trên đường.”
Ngụy Tập coi thường: “Xe nào không như vậy, người đánh xe sẽ xử lý, khi nào phải tốn tâm tư vào những thứ này.”
Ngụy An không để ý tới nàng.
Ta trêu chọc Ngụy An không vui, nên rời đi sớm mới phải, vội móc bao bố đựng y phục mới, đưa về phía Ngụy An, nói: “Đây là y phục mới ta làm cho Tứ thúc, Tứ thúc nhận lấy đi.”
Ngụy An nhìn bao bố, lộ ra vẻ kinh ngạc, tay dừng lại.
“Trưởng tẩu làm, còn không mau tạ ơn.” Ngụy Tập nói.
Ta nói với Ngụy Tập: “Tứ thúc đang bận, chúng ta chớ quấy rầy.” Dứt lời, kéo tay nàng đi ra ngoài.
Ngụy thị vì cưới tân nương tử, được bái kiến hoàng đế. Như vậy sinh thần Quách phu nhân mời tới đủ loại gia quyến quan lại, ta đã không thấy kinh ngạc nữa.
Trước cửa lớn phủ thừa tướng, xe ngựa xếp hàng dài. Tới thăm hỏi trừ gia quyến trọng thần trong triều, còn có thân thích trong doanh trại Ngụy Giác. Quách phu nhân rất coi trọng các nàng, dọn dẹp hậu viện để tiếp đãi. Quách phu nhân ngồi chính giữa, nghênh đón khách bái phỏng, nhờ ta đi tiếp đãi các nàng.
Nhìn phụ nhân chuyện trò vui vẻ, ta nghĩ, những tướng lĩnh kia thay Ngụy Giác công thành chiếm đất. Ngụy Giác đối đãi bọn họ vô cùng tốt, ít nhất thủ đoạn lung lạc đã làm được.
Mời rượu thân thiện, đó chính là bản lĩnh của các phu nhân Trường An, lúc trước ta đi theo mẫu thân, đã sớm vô sự tự thông. Chiến loạn nghiêng ngả, rất nhiều tướng quân theo Ngụy Giác định đô, đưa gia quyến về đây, phụ nhân hương dã cực ít, đã số là sĩ nhân chi nữ, trang phục chỉnh tề.
Điều này làm ta nhẹ nhàng rất nhiều, ít nhất ta nói văn từ ưu nhã, các nàng nghe có thể hiểu.
Bận rộn một vòng, mắt thấy người đã lưa thưa, ta cảm thấy mệt mỏi. Nói với thị tỳ một tiếng, vòng ra phía sau đường sảnh uống nước.
“A Dung?” Đang bước trên bậc thềm, một thanh âm vang lên phía sau.
Quay đầu lại, thấy một vị thiếu phụ trang phục lộng lẫy đứng đó, chần chờ nhìn ta.
Ta nhìn mặt nàng, nhớ lại, “Ngọc Oánh?”
Trên mặt Ngọc Oánh nở nụ cười, tiến lên cầm tay áo ta, thanh âm kích động: “A Dung, quả nhiên ta không nhận lầm!”
Ta nhìn nàng, cảm khái mỉm cười.
Kiều Ngọc Oánh, nữ nhi Đại Hành Lệnh Kiều Châm, chính là bạn khuê phòng của ta ở Trường An. Sau khi tới Ung Châu, ta gặp không ít người quen, là những người làm quan cùng phụ thân, việc này không khó giải thích, thiên tử rời đô từ Trường An tới nơi này, quan lại dĩ nhiên cũng theo đến. Nhưng Ngọc Oánh là nữ tử thứ hai ta gặp, sau Từ Bình. Làm tinh thần ta phấn chấn hẳn lên.
“Hiện tại ngươi ở đâu? Phụ mẫu khỏe không?” Ta cầm tay nàng, hỏi.
Nụ cười trên mặt Ngọc Oánh ảm đạm, “Phụ thân vẫn khỏe, mẫu thân…” Nàng chưa nói xong, cúi đầu lau mắt.
Ta nhìn thần sắc nàng, đã hiểu nàng sống không tốt.
Ngọc Oánh nói ta biết, Trường An bị loạn quân đánh vào, toàn gia nàng chạy nạn. Trong chiến tranh loạn lạc, mẫu thân và đệ đệ nàng bị giặc cỏ giết chết. Nàng và phụ thân lưu lạc khắp nơi, đến khi nghe thiên tử định đô Ung Châu mới trở về. Ngụy Giác khôi phục chức quan Đại Hành Lệnh cho phụ thân Ngọc Oánh, Ngọc Oánh gả cho Hứa Sung, thuộc cấp của Ngụy Giác, hiện tại mới an bình.
Nghe nàng tự thuật xong, ta khóc nức nở. Nhưng chuyện như vậy, khắp nơi đều gặp, ta đã nghe quá nhiều, người thích khóc nhất cũng trở nên chết lặng.
Ta thở dài, chỉ có thể vỗ vỗ tay Ngọc Oánh an ủi: “Chuyện cũ đã qua, ngươi phải cố bình an, phu nhân dưới suối vàng mới yên lòng.”
Ngọc Oánh gật đầu, ngẩng lên nhìn ta: “A Dung, khi đó ngươi…” Lời vừa ra khỏi miệng lại dừng lại, trong mắt mang theo chút e thẹn.
Ta biết nàng muốn hỏi cái gì, lắc đầu: “Ngọc Oánh, chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại.”
Ngọc Oánh đáy mắt lóe lên, hít sâu một hơi, cười nói: “Đúng vậy, đã qua thì cho qua đi. A Dung, nghe nói ngươi gả cho Đại công tử nhà Ngụy thừa tướng?”
Ta gật đầu.
“Đại công tử đối xử với ngươi thế nào?” Trên mặt Ngọc Oánh tràn đầy tò mò, hâm mộ, “Nghe nói thừa tướng chỉ đích danh, muốn ngươi làm nhi phụ. A Dung, ngươi thật lợi hại, phải biết rằng bao nhiêu gia đình Ung Đô muốn gả nữ nhi cho Đại công tử!”
Nàng ấy giống như trước, vẫn thích hỏi thăm đủ loại chuyện, nhưng nàng rất kỹ xảo, tránh không hỏi chuyện ta gả đi Lai Dương. Mấy năm không ngắn không dài, nhưng có thể mài đồng nữ thành thiếu phụ nói năng uyển chuyển.
Rời sang chủ đề khác, Ngọc Oánh hưng phấn lên rất nhiều, lôi kéo ta nói chuyện.
“A Dung, trước kia ngươi ở Trường An đã từng gặp Đại công tử chưa?” Ngọc Oánh hỏi ta.
“Chưa từng.” Ta lắc đầu.
“Ta đã gặp.” Ngọc Oánh cười hì hì, nói: “Ngươi còn nhớ không, tiên đế đã từng chọn lựa rất nhiều thiếu niên quý tộc gia nhập Vũ Lâm (2)?”
(2) Vũ Lâm: Một tổ chức quân đội của triều đình.
Thấy ta kinh ngạc, nàng đắc ý: “A Dung, năm đó ngươi theo thái hậu ra vào hoàng cung, chưa từng thấy thiếu niên Vũ Lâm lang sao? Đại công tử chính là một người trong đó.”
“Phải không?” Ta cảm thấy tò mò, vì tới bây giờ, chưa có ai nói với ta.
“Ta đã thấy tận mắt.” Ngọc Oánh nói, “Ta còn biết khi đó Đại công tử thích người nào…”
Ánh mắt ta bình tĩnh.
Cảm thấy mình lỡ lời, Ngọc Oánh biến sắc, giơ tay lên che miệng.
“Hả?” Ta bình thản, mỉm cười hỏi, “Người nào?”
Ngọc Oánh thần sắc lúng túng, ngượng ngùng cười cười: “A Dung, nếu ta nói, ngươi chớ để trong lòng.” Dứt lời, nàng cắn môi, thấp giọng nói bên tai ta: “Là Từ Bình tỷ tỷ, khi đó ta theo mẫu thân vào cung dự tiệc, Từ tỷ tỷ đã từng nhờ ta mang khăn tặng Đại công tử.”
Ta sửng sốt, nhớ lại mấy ngày trước bái kiến, cặp mắt Từ Hậu lẳng lặng nhìn ta
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT