A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined index: HTTP_ACCEPT_ENCODING

Filename: truyen/template.php

Line Number: 1

Backtrace:

File: /home/source_code/truyenxhome.com/application/views/truyen/template.php
Line: 1
Function: _error_handler

File: /home/source_code/truyenxhome.com/application/controllers/Home.php
Line: 254
Function: view

File: /home/source_code/truyenxhome.com/index.php
Line: 292
Function: require_once

Chương 8
Hái Sao 2

Chương 8


trước tiếp
Tám giờ sau. Đèn phía trên phòng phẫu thuật chuyển sang xanh, cửa mở ra từ bên trong, người bước ra trước nhất vẫn là cô y tá đeo khẩu trang to bản chỉ chừa cặp mắt.

Thời khắc ấy, tất cả mọi người có mặt đều nín thở chờ đợi phán quyết của vị thần số mệnh.

Trác Thiệu Hoa tiến lên chào đón vị chuyên gia mổ chính vừa ra tới. Ông gỡ mũ giải phẫu để lộ mái tóc trước trán bết dính mồ hôi. “Một giờ nữa bệnh nhân sẽ trở về phòng bệnh. Quá trình hơi phức tạp, kết quả không xấu. Phẫu thuật thành công rồi.”

“Hấc!” Một tiếng nấc bật ra từ cổ họng Gia Doanh. Chị muốn đi lại gần chuyên gia bày tỏ lòng biết ơn, nước mắt và sợ hãi dồn nén trong lồng ngực chảy ra từng chút một rồi hội tụ thành sông, thành suối, ào ào kéo đến dời non lấp biển. “Hàng Hàng!” Tay chị quơ quào giữa không trung, cả người ngã vào bóng tối.

Khóe môi chị nở một nụ cười như đóa hoa thấp thoáng.

Trác Thiệu Hoa và Gia Hàng kịp thời đỡ được chị.

Chuyên gia đã quá quen với cảnh này, “Cả nhà về phòng bệnh đợi đi, cho chị ấy ngủ một giấc là ổn. Do tinh thần suy kiệt quá thôi, giờ đã được thả lỏng hoàn toàn rồi.”

Khi Gia Doanh tỉnh lại thì Lạc Gia Lương đã về phòng bệnh. Trên người anh cắm mấy dây ống dẫn, dịch truyền qua cánh tay, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Nước mắt lẳng lặng ứa ra, chị không lau, để mặc cho nó chảy ướt nhòe. Anh vẫn còn thở, vẫn có thể gọi chị một tiếng Doanh Doanh. Ý nghĩ vận mệnh bất công từng tồn tại trong chị đã tan thành mây khói, giây phút này chị biết ơn số phận hơn bao giờ hết.

Nắm tay Lạc Gia Lương, thấy hơi lạnh, chị nhẹ nhàng xoa bóp cho anh bằng hai tay, ánh mắt nhìn anh dịu dàng như nước.

Trác Thiệu Hoa mời Thành Công và hai vị chuyện gia dùng bữa, Gia Hàng thì mừng quính cả lên, liên tục gọi điện cho từng người quen báo tin Lạc Gia Lương phẫu thuật thành công.

“Chúc mừng!” Ninh Mông đáp qua loa, yểu xìu.

“Còn giận bác sĩ Thành à?” Gia Hàng hỏi.

“Mình không dư thời gian, chỉ là mình… hiểu ra một chuyện. Bị bệnh không đáng sợ vì đã có thuốc, có bác sĩ, nói chung luôn tìm được hướng giải quyết. Thứ đáng sợ là bệnh nan y, không cho người ta thời gian nói lời từ biệt. Thế gian khủng khiếp nhất là một tiếng chào chưa kịp nói mà người với người đã âm dương cách trở… Heo, mình có nghe chuyện Chu sư huynh. Hôm nay bố mẹ anh ấy đến dọn dẹp nhà trọ thay anh ấy, trên bàn máy tính đặt tấm ảnh cậu và anh ấy chụp chung trên sân bóng… Anh ấy chưa từng quên cậu…”

Vì hành lang bệnh viện quá yên tĩnh nên tiếng nói trong điện thoại có vẻ như rõ ràng, vang vọng, thậm chí phần nào chói tai.

“Chị mình gọi, lần sau nói tiếp nhé.” Gia Hàng bình tĩnh trả lời.

“Heo, mình thấy cậu thay đổi rồi, giờ cậu khác lắm. Cậu gạt bọn mình rất nhiều chuyện, bất kể chuyện gì cậu cũng không nói với mình và Tiểu Ngải, đến cả công việc cậu cũng giấu nốt. Vì cậu là phu nhân thiếu tướng sao?”

Gia Hàng cười cười, nói cúp máy.

Sau khi tỉnh dậy, Lạc Gia Lương vẫn còn suy yếu, anh ta không nói được câu nào mà chỉ nhìn Gia Doanh. Bốn mắt giao nhau, viền mắt hai người lẳng lặng đỏ hoe.

Ngày thứ hai, Tử Nhiên đến bệnh viện thăm bố, gương mặt trẻ con phồng lên đỏ bừng. Nó kiễng người ôm Lạc Gia Lương, đôi vai bé nhỏ run run, nó mừng đến nỗi chảy nước mắt.

Ngày thứ ba, lãnh đạo và đồng nghiệp phía cơ quan của Lạc Gia Lương và Gia Doanh đến, rồi bạn bè cũng đến, hoa tươi và giỏ trái cây chất đầy góc tường. Trác Thiệu Hoa đi làm trở lại, Gia Hàng và Gia Doanh thay phiên nhau chăm sóc Lạc Gia Lương. Thật ra cũng không phải làm việc gì vì Thành Công đã bố trí một hộ lý cực kỳ tận tụy, hai chị em chỉ cần chờ lúc Lạc Gia Lương tỉnh dậy nói chuyện với anh, cho anh uống nước.

Trời sẩm tối, một người khách ngoài mong đợi xuất hiện.

“Đây là?” Gia Doanh nhìn đánh giá cô gái xinh đẹp cầm giỏ hoa cẩm chướng, hỏi Gia Hàng.

Gia Hàng chưa mở miệng thì người khách đã tự giới thiệu: “Chị hai, chị là dì cả của Phàm Phàm, em là dì út của Phàm Phàm, em tên Mộc Giai Huy. Xin lỗi chị, em vừa nghe dì Lữ nói sức khỏe anh rể không tốt, ăn được gì chưa ạ?”

Gia Doanh giật mình, chị nhìn nhìn Gia Hàng, kéo ghế mời Giai Huy ngồi rồi rót ly nước, “Phải đợi hai ngày nữa mới ăn được chút chất lỏng. Em khách sáo quá rồi.”

“Nên như vậy chị à, bây giờ em và Gia Hàng còn là đồng nghiệp trong công việc nữa, chúng em cùng phụ trách một hạng mục. Gia Hàng, cô chưa kể chị hai nghe sao?”

Gia Hàng rất muốn phì cười, tiếng ‘chị hai’ nghe sao tự nhiên quá thể. Giỏi lắm Mộc Giai Huy, ngang nhiên tới cửa khiêu chiến, lại còn ngay tại phòng bệnh của anh rể nữa đấy. Hóa ra, vén lên tấm mạng che mặt đẹp đẽ thánh thiện sẽ để lộ ra nữ thần báo thù mang bộ mặt hung dữ. Đã thế thì cô cũng nhiệt tình đáp lại, “Ừm, công việc của chị Giai Huy là nhờ Trác Thiệu Hoa kiếm cho, Thiệu Hoa bàn bạc với tôi, tôi nói chuyện này nhất định phải giúp. Tôi còn nói anh ấy cố gắng tìm công việc ít nhiều liên quan đến tôi, có như thế tôi mới giúp đỡ được.”

Mộc Giai Huy vốn dĩ rất điềm nhiên, Gia Hàng vừa nói mấy câu, vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi, song không tiện phát tác trước mặt Gia Doanh. Nụ cười cứng ngắt bên khóe miệng khiến dung nhan xinh đẹp hơi nực cười.

“À, làm vậy là đúng rồi.” Nhận ra giữa hai người đằng đằng sát sát khí, lòng Gia Doanh cảm thấy căng thẳng. Tuy Hàng Hàng chưa chắc sẽ bị người ta hiếp đáp, nhưng chị không nỡ nhìn cô đối mặt với loại quan hệ phức tạp như vậy.

Trong lúc gươm đao hỗn loạn, Mộc Giai Huy trả đũa không màng cân nhắc từ ngữ, “Ồ, tôi lớn hơn cô à? Hôm cô đến học viện chúng tôi, một đồng nghiệp của tôi tưởng cô ba mươi có lẻ đấy. Ôi, ra tôi còn là chị nữa cơ! Gia Hàng, cô không quan tâm nhan sắc gì cả, mai mốt chú ý chăm sóc bản thân nhiều vào. Cô xem sắc mặt cô kìa, tệ quá, nổi mụn nữa chứ. Còn kia là bọng mắt phải không? Bọng mắt dễ làm lộ tuổi già nhất đấy nhé. Chắc cô không mang áo ngủ đến bệnh viện, cứ buồn ngủ là mặc thế lên giường luôn đúng không? Trông bộ dạng cô đi, quần áo nhăn nheo, lôi thôi lếch thếch quá… Anh rể tan tầm rồi ạ!” Chẳng khác nào diễn tuồng, Mộc Giai Huy mừng rỡ há to miệng như thể gặp lại người thân xa cách đã lâu.

“Sao Giai Huy lại ở đây?” Trác Thiệu Hoa đặt cặp hồ sơ xuống, đôi mắt đẹp sâu như biển đêm, hai hàng chân mày rậm nhíu lại. Mặt đen hay không thì hãy khoan bàn đến, nhưng chắc chắn không phải mừng rỡ như điên.

“Đến thăm anh rể ạ.” Mộc Giai Huy đứng bên cạnh Trác Thiệu Hoa, nom như thể hai người cùng một phe.

Gia Doanh hít vào thật sâu, cái cô Mộc Giai Huy kiêu ngạo này làm chị thấy chướng mắt. Nhưng ngay giây sau, chị lại nhẹ nhàng thở ra, thôi, việc này cứ để Hàng Hàng tự giải quyết, lỡ người ta nói chị và Hàng Hàng ỷ đông hiếp yếu, Hàng Hàng sẽ càng khó xử hơn.

“Thủ trưởng.” Gia Hàng khoát tay Trác Thiệu Hoa, dẩu môi. Điệu bộ này gợi cho Trác Thiệu Hoa nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Phàm Phàm mỗi khi ấm ức chuyện gì đó, biểu cảm giống nhau như đúc. “Trông em cỡ bao nhiêu tuổi?”

Là sao? Trác Thiệu Hoa ngẩn ra.

“Hơn ba mươi? Hay hơn bốn mươi? Da mặt xám xịt, lại còn mụn nữa, tại anh và Phàm Phàm mà em thành bà cô có chồng rồi đó. Lần trước anh khen em kiểu tóc mới đẹp, người cũng đẹp, thì ra là lừa em.”

Đôi mắt cô nhóc trong veo như trẻ con, da dẻ mỏng mịn đến mức có thể nhìn thấu qua được. Hai hôm nay vì thức đêm làn da cô hơi vàng vọt, nhưng dù sao cũng chỉ hơi hơi thôi, ngủ một đêm sẽ trở lại bình thường ngay. Đang diễn tuồng gì đây? Trác Thiệu Hoa thắc mắc nhìn Gia Doanh, chị lau mặt cho Lạc Gia Lương đang ngủ say, Mộc Giai Huy im phăng phắt, mặt đỏ đến tận cổ.

“Có bà cô có chồng năng động, trẻ trung thế này ư? Nếu vậy thì người người đổ xô ra đường tranh nhau làm bà cô có chồng hết rồi. Em nghịch ngợm quá, bóng gió nhắc nhở anh già hơn em mười tuổi đấy à? Vì tuổi còn trẻ nên mới nổi mụn, em xem khuôn mặt già của anh đây có nổi mụn bao giờ không?” Trác Thiệu Hoa giống như người cha tội nghiệp không biết làm gì hơn ngoài nuông chiều cô con gái, anh cười áy náy với Gia Doanh và Mộc Giai Huy, “Ở chung với Phàm Phàm lâu nên bị đồng hóa, mọi người bỏ quá cho.”

Gia Doanh hiểu chuyện gật đầu, Gia Hàng không chịu bỏ qua, dụi đầu vào ngực Trác Thiệu Hoa, “Giai Huy nói em có bọng mắt, nói em lếch thếch… Rồi còn nói, em không xứng với người cao quý như anh. Em muốn anh phải bồi thường tuổi trẻ, bồi thường tuổi thơ cho em…”

“Được, được, bồi thường, bồi thường, lát nữa đi mua búp bê vải, mua kẹp tóc, mua kẹo hồ lô. Chị hai!” Trác Thiệu Hoa dở khóc dở cười.

Gia Doanh lực bất tòng tâm nhìn anh, “Trước kia Hàng Hàng không như vậy.” Chị nói một lời đầy ẩn ý.

Mồ hôi lạnh dần ngấm vào cả người Mộc Giai Huy, một bàn tay giấu phía sau lưng co giật mấy cái. Nước cờ này đi nhầm, cô ta đã đánh giá thấp Gia Hàng, đánh giá thấp Trác Thiệu Hoa. “Anh rể, muộn quá rồi, em về tứ hợp viện lấy túi máy tính trước rồi quay về nhà trọ. Chị hai, em chúc anh hai sớm bình phục.” Cô ta vẫn nỗ lực duy trì vẻ tao nhã ít ỏi còn sót lại.

“Ừ, cám ơn!” Gia Doanh không che đậy thái độ lạnh nhạt.

“Cô không lái xe đến à?” Gia Hàng buông tay Trác Thiệu Hoa, ân cần hỏi han Mộc Giai Huy.

Mộc Giai Huy im lặng, không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Gia Hàng.

“Ngại ghê, không thể nói thủ trưởng đưa cô về được rồi. Anh ấy còn phải gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình anh rể nữa. Chị em tôi cái gì cũng ù ù cạc cạc, tất cả đều dựa vào anh ấy. Tiếp đãi không chu đáo, mong cô thứ lỗi. Sau khi anh rể ra viện, tôi và thủ trưởng lại phải chạy qua chạy lại hai nhà, không có thời gian mời cô đến tứ hợp viện làm khách. Dì Lữ là người giúp việc, để dì ấy tiếp cô quả là không phải phép. Mà cô là khách quý nhà tôi, chứ đâu phải chị em của dì ấy. Thế này đi, nói gì thì nói chúng ta cũng là đồng nghiệp, sau này tôi nhất định mời cô ăn một bữa cơm.” Hại người lợi mình, giả vờ tiên nữ, ai chẳng biết, hừ!

Mộc Giai Huy hối hận đến xanh cả ruột, chắc sợi dây thần kinh nào bị đứt nên cô ta mới chạy tới bệnh viện chịu tai họa. Cô ta liếc sang Trác Thiệu Hoa, vẻ mặt anh bình thản không biểu lộ cảm xúc gì. Được, rút lui. Cô ta buông tiếng thở dài đáng thương và khổ sở, thầm lặng rời đi. Để xem ai sẽ cười đến phút cuối.

Tối nay nói thế nào Gia Doanh cũng không chịu cho Gia Hàng ở lại đêm, vừa nói chuyện xong là chị hối thúc hai người ra về. Chị muốn nói riêng với Trác Thiệu Hoa mấy câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chị quyết định im lặng. Chị tin một Trác Thiệu Hoa chín chắn, từng trải, tự chủ tuyệt đối sẽ không để cho Gia Hàng phải chịu uất ức.

Nhìn từ một bên, Gia Hàng thấy những đường nét nghiêm nghị và lạnh lùng trên gương mặt anh.

“Thủ trưởng, sao anh không nói chuyện?” Gia Hàng ngồi nhấp nhổm trên ghế, ít nhiều có hơi chột dạ. Cô thừa nhận kỹ năng diễn xuất của mình dở tệ. Thủ trưởng có hai con mắt thần, nhất định nhìn ra con người ‘nhỏ mọn’ bên trong lớp áo da của cô. Có điều, người ra tay trước không phải cô.

Thủ trưởng giận cô lòng dạ hẹp hòi, ra thế! Cô từng thề son sắt rằng không bận tâm Giai Tịch, không để ý Giai Huy, nhưng…

“Đường này đi công viên ạ?”

Đến ngã tư đường, Trác Thiệu Hoa nhìn hai bên trái phải. “Ừ, đường này.”

Đi công viên? Gió đêm thổi qua, tất thảy đều sạch sẽ. Gia Hàng ngồi ngẩn ra, mím chặt môi, một ngọn lửa không tên dần lan ra trên trái tim càng lúc càng trĩu nặng.

Công viên mở cửa miễn phí, bên trong có rất nhiều người tản bộ, con đường mòn rụng đầy lá vọng lên những tiếng lạo xạo khô giòn. Hàng rào gỗ thô bao bọc xung quanh, hoa cỏ mới trồng xanh ngát mơn mởn, hoa cúc vàng rực rung rinh đón gió, khóm hoa đủ sắc màu nhẹ nhàng đong đưa. Cạnh hòn núi giả, một người đàn ông đưa lưng về phía người đi đường thổi kèn saxo, đó là bài Mùa xuân Bắc quốc. Trình độ cơ bản, thỉnh thoảng sai nốt, nhưng anh ta thổi rất nhập tâm, thân hình lắc lư trái phải theo tiết tấu.

Cạnh hồ nước nhân tạo kê mấy băng ghế đá, dãy đèn màu trang trí vòng xung quanh làm mặt nước lung linh như tấm lụa màu sặc sỡ. Gió đêm mát rượi, hương cỏ cây thơm lành làm đẹp lòng người. Trác Thiệu Hoa nắm tay Gia Hàng ngồi xuống ghế đá, hít sâu một hơi rồi nói: “Hôm nay cuối cùng đã có thể đặt trái tim về lại vị trí cũ, anh rể đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm.”

Đây chỉ là lời dẫn, tiếp theo sẽ đi vào vấn đề chính. Thần kinh Gia Hàng căng thẳng, cô chuẩn bị sẵn sàng cho đòn phản công.

“Em coi em kìa… Haiz, thả lỏng đi!” Trác Thiệu Hoa nhích lại gần bên cô, khoát tay lên thành ghế sau lưng cô. “Hôm nay anh cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.”

Cô không nghe lầm đấy chứ? Gia Hàng ngoáy lỗ tai theo bản năng, nhưng anh đã kịp chặn lại tay cô, áp vào bên môi và lưu luyến hôn lên đó. “Giống như con thú nhỏ dũng mãnh, xù lông, trừng mắt, kêu gầm gừ, quyết bảo vệ địa bàn mình đến cùng, không cho kẻ thù xâm chiếm. Cảm giác được quý trọng này thật lạ lùng, thật khác biệt. Anh được ưu ái mà vừa mừng, vừa lo, đủ cả.”

Thủ trưởng nói vậy là chế nhạo hay than phiền? Gia Hàng choáng váng nhận ra mình không cách nào phân biệt nổi.

“Cái thiếu là không đủ tự tin, bình tĩnh.” Trác Thiệu Hoa cười nói.

“Nhân vật đặc biệt, cách thức đặc biệt.” Gia Hàng phản bác.

“Giai Huy chỉ là em gái.”

“Cô ta lớn hơn em những ba tuổi.” Gia Hàng nổi nóng, chẳng lẽ nhìn cô thật sự giống bà già lắm sao?

Trác Thiệu Hoa nghiêm mặt, “Em nhỏ hơn anh mười tuổi, vậy càng giống em gái anh hơn phải không?”

Gia Hàng thận trọng hít thở, hình như lạc đề rồi.

“Giai Huy là em gái Giai Tịch, cho dù cô ấy lớn tuổi hơn em, trong mắt anh, cô ấy chỉ là một cô em gái. Cô ấy lèo lái cuộc đời thế nào, trở thành kiểu người ra sao, anh đều tôn trọng. Nếu cô ấy mở lời nhờ anh giúp đỡ, anh sẽ cố gắng hết sức trong phạm vi năng lực của mình. Còn em, bất kể nhỏ hơn anh mười tuổi hay hai mươi tuổi, chúng ta vẫn là vợ chồng. Cuộc đời em anh muốn tham dự, tất cả những gì thuộc về em đều gắn bó mật thiết với anh, sinh mạng của chúng ta là một. Giấc mơ của em, tâm tình của em, mỗi một lần em nhíu mày, mỗi một đốt mụn mới xuất hiện trên gương mặt em, anh luôn để tâm. Khi chúng ta cùng đứng trước mặt mọi người, em nói gì, làm gì, anh đều phối hợp, bênh vực, nhưng không có nghĩa là anh tán thành tất cả. Anh sẽ giải thích, trao đổi với em trong không gian chỉ có hai người chúng ta.”

Gia Hàng cúi đầu nói thầm, “Cô ta kiêu ngạo, chẳng kiêng nể gì ai hết, thủ trưởng cũng nên tự kiểm điểm bản thân.” Bất cứ chuyện gì cũng có nguyên do.

“Được rồi, anh tiếp thu, sẽ sửa chữa.”

Gia Hàng nhìn ngọn đèn, nhìn hồ nước, nhìn bầu trời đêm, nhìn cây cối, lơ ngơ cả buổi trời rồi lầm bầm: “Em… vẫn thấy em không làm sai.”

Trác Thiệu Hoa mỉm cười, “Anh không mong em nhận sai. Nhưng người ta mới nói bâng quơ mấy câu em đã dễ dàng mất tự chủ, biến thành người khác, như vậy có đáng không?” Anh vừa muốn đánh hai cái vào lòng bàn tay cô, vừa muốn nhéo nhéo mũi cô, “Về nhà thôi, về cho Phàm Phàm nghiêm phạt mẹ không ngoan!”

¤¤¤

Hôm nay Phàm Phàm đã gây ra hai ‘tai họa nhỏ’.

Từ dạo Tử Nhiên về tứ hợp viện ở, trước mặt Phàm Phàm mở ra một cánh cửa mới tinh tên là ‘Đi học’. Đi học, nghĩa là mỗi ngày phải mặc đồng phục chỉnh tề, phải thức dậy thật sớm, trời sắp tối mới được về nhà; sau bữa cơm chiều phải chăm chỉ làm bài tập, phải viết lâu thật lâu, lâu đến mức Phàm Phàm cho rằng mãi mãi không bao giờ viết xong; kể cả những hôm trời mưa cũng không thể ở nhà chơi với cu cậu. Vì thế, Phàm Phàm nghiêm túc hướng tới chuyện đi học thần thánh, làm ầm ĩ đòi đi học cùng Tử Nhiên. Thím Đường không còn cách nào khác, đành phải dẫn Phàm Phàm cùng lên xe mỗi khi Tiểu Dụ đưa Tử Nhiên đến trường.

Phàm Phàm từng đến Bắc Hàng nên không lạ lẫm gì với trường của Tử Nhiên. Cái làm cu cậu kinh ngạc đến ngây người chính là cảnh tượng hoành tráng của đoàn học sinh mặc đồng phục giống nhau băng qua đường kẻ vạch. “Chú Dụ, đông quá, đông quá… Tử Nhiên kìa!” Mắt cu cậu mở thật to, miệng tròn vo như chữ O, Tiểu Dụ và thím Đường bị chọc cười nghiêng ngả.

Trở về tứ hợp viện, hôm nay dì Lữ muốn giặt giũ phơi nắng tất cả drap giường, nhờ thím Đường giúp một tay. Mới quay đi ngoảnh lại đã không thấy Phàm Phàm đâu nữa, thím Đường và dì Lữ suýt chút sợ ngất xỉu. Thật may là không bao lâu sau thì một cậu lính gác bế Phàm Phàm mở cửa viện bước vào. Phàm Phàm lưng đeo cặp Mickey nhỏ, đầu đội mũ quả dưa, trong cặp có giấy có bút, cu cậu nói cu cậu cũng muốn đến trường. Lúc ngang qua trạm gác, Phàm Phàm bị cậu lính phát hiện, ngăn không cho đi. Cu cậu phồng miệng lên, trông vô cùng phẫn uất.

Thím Đường hỏi: Con biết băng qua đường không?

Phàm Phàm gật đầu: Con đi theo các anh lớn.

Nếu gặp người lạ nói dẫn con đi mua đồ ăn ngon thì sao?

Con ăn no rồi, đi học, không đói bụng.

Thế người ta hỏi Phàm Phàm ở đâu thì làm sao?

Con ở cùng bố mẹ. Bố tên Trác Thiệu Hoa, mẹ gọi bố là thủ trưởng. Mẹ tên Gia Hàng, chú Thành gọi mẹ là Heo. Con tên Trác Dật Phàm, mẹ gọi con là nhóc thối. Cậu nhóc trả lời mạch lạc, trôi chảy, giọng nói trong trẻo non nớt.

Thím Đường toát mồ hôi: Sao lại có cả chú Thành ở đây?

Phàm Phàm nhăn mày: Vì chú Thành thường đến nhà con làm khách! Phàm Phàm cảm thấy thím Đường hơi ngốc.

Thím Đường và dì Lữ cảm ơn cậu lính gác, không dám gọi điện báo cho Gia Hàng và Trác Thiệu Hoa biết. Tỉnh lại giữa giấc ngủ sau bữa cơm trưa, thím Đường lại thêm một phen sợ toát mồ hôi vì phát hiện Phàm Phàm không ở trên giường. Trong toilet vọng ra tiếng rổn rảng, thím Đường chạy vào thì đúng lúc thấy Phàm Phàm đang bận rộn ghé người bên bồn cầu, bỏ tất tần tật ô tô nhỏ, bộ Kim Cương biến hình cu cậu hay chơi, sách cu cậu hay xem vào bồn cầu, đậy kín nắp, leo lên ngồi một lúc rồi mở nắp vớt từng cái ra mà chẳng ngại rườm rà. Sau đó, cu cậu nghiêm trang nói với thím Đường, bồn cầu có thể làm bể cá lớn, bên trong có nước, có thể nuôi cá, cu cậu không cần nhón chân, mà lại còn được xem cá lái ô tô.

Trác Thiệu Hoa và Gia Hàng vừa mở cửa viện, dì Lữ đã đứng sẵn trong viện sống động tố cáo tội trạng Phàm Phàm, khăng khăng thuyết phục Gia Hàng vào toilet nhìn xem tình hình. Bà vẫn để nguyên chưa quét dọn, nước lênh láng khắp sàn, cạnh bồn tắm lớn đặt một quyển sách nhỏ ướt dầm dề. “Phàm Phàm nên đi học, thím Đường chỉ là vú nuôi, không thích hợp chăm sóc Phàm Phàm.”

Gia Hàng thật sự không có thành kiến với dì Lữ, rất tôn trọng là đằng khác. Nhưng gần đây cô thấy biểu hiện của dì Lữ rõ ràng kém hơn Phàm Phàm. “Cơm tối còn không dì?”

“Còn chứ, hôm nay tôi làm đậu hũ hạnh nhân, có để dành phần cho cô và thiếu tướng Trác.”

Gia Hàng trợn mắt trong lòng, thủ trưởng đã nói gặp chuyện phải thong dong, thản nhiên, lớn tiếng quát nạt chưa chắc giành được lý lẽ. Quạt là khăn lụa thong dong, phá tan giặc mạnh đương trong nói cười, giặc kia khói diệt tro bay*, đó mới là bản lĩnh thực sự. Dì Lữ, đừng trách tôi mượn chuyện người nói chuyện mình, là do dì tự chui đầu vô lưới thôi.

(*) Ba câu thơ trong bài Xích Bích hoài cổ của Từ Thức. Dịch: Phan Lang.

“Bác sĩ Thành nhiều lần kể tôi nghe cô em vợ trước kia của thủ trưởng thích ăn đậu hũ hạnh nhân nhất, lần nào đến dì Lữ cũng làm món này. Tôi chưa ăn bao giờ cả! Nhờ dì hâm lại giúp tôi và thiếu tướng Trác nhé!”

Mặt dì Lữ phút chốc tím ngắt, bà cười sượng trân, đi không được, đứng cũng không hay, vẻ như muốn biện minh gì đó nhưng trước ánh mắt vô tư của Gia Hàng, bà không mở miệng nổi.

“À phải rồi, dì Lữ, tiền lương người giúp việc trong các gia đình bây giờ là bao nhiêu nhỉ? Tính tôi qua loa, rất ít khi quan tâm, lương nhà tôi chắc chắn không thấp lắm, nhưng dì giỏi thế này, có khi nào người ta trả lương cao hơn để cỗm dì đi không?”

“Không có, không có đâu trung tá Gia! Tiền lương của tôi và thím Đường ở đại viện này là cao nhất rồi.”

Gia Hàng gật gật đầu, “Ở trấn Phượng Hoàng, có một người lái thuyền tuổi tác đã cao nhưng vẫn ra khu ngắm cảnh đón khách. Các du khách rất mâu thuẫn, trong lòng họ nửa thì muốn giúp ông cụ kiếm được nhiều tiền, nửa lại thấy tội lỗi vì ông từng ấy tuổi mà còn phải phục vụ mình.”

“Trung tá Gia, tôi có chỗ nào không tốt, cô cứ phê bình thẳng thắn.” Dì Lữ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Tôi không đành lòng nhìn dì Lữ mỗi ngày đầu tắt mặt tối vì cả nhà. Thím Đường từng trải qua huấn luyện vú nuôi chuyên nghiệp, làm người giúp việc chắc chắn ổn thỏa. Để tôi nhờ thím ấy sau này giúp dì nhiều nhiều một chút. Thế thì dì có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào tùy thích, muốn dành tâm tư làm việc khác cũng tốt!” Gia Hàng nhoẻn miệng cười, bỏ lại dì Lữ trợn mắt há mồm, đi xem Phàm Phàm.

Có một số người ỷ được người khác tôn trọng mà được đằng chân lân đằng đầu, thật ra sự việc đến nước này, dì Lữ đã không còn đáng để cô tôn trọng.

Phàm Phàm và Trác Thiệu Hoa đều đang ở phòng Tử Nhiên, Tử Nhiên đã làm hết bài tập về nhà. Lần ngã bệnh này của Lạc Gia Lương khiến Tử Nhiên trưởng thành hơn rất nhiều. Nó không còn so đo vai vế với Phàm Phàm nữa. Nó vừa giảng giải, vừa biểu diễn cho Phàm Phàm xem cách gấp máy bay giấy, tỉ mỉ, kiên nhẫn chỉ từng bước một, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa. Trác Thiệu Hoa đã kiểm tra xong bài tập cho Tử Nhiên và ký tên vào ô phụ huynh theo yêu cầu của thầy giáo.

“Mẹ!” Phàm Phàm được tắm rửa sạch sẽ, bôi phấn rơm thơm phức, cu cậu lao vào lòng Gia Hàng như quả đạn nhỏ. Không biết hôm nay có gì gay cấn mà cả ngày cu cậu sung sướng ngất trời. Tử Nhiên nhìn Gia Hàng, vui vẻ cong cong khóe miệng.

“Làm bộ cái gì đấy!” Gia Hàng làm ra vẻ dì út xoa xoa đầu nó, nó né người tránh được.

“Mẹ ơi, khi nào Phàm Phàm có thể đi học?” Phàm Phàm vuốt lỗ tai Gia Hàng, muốn Gia Hàng đặt toàn bộ sự chú ý lên người cu cậu.

“Bạn nhỏ đi học phải xếp hàng ăn cơm, xếp hàng đi vệ sinh, xếp hàng chơi trò chơi, vào lớp học không được chạy qua chạy lại, làm bài tập không được nói chuyện, Phàm Phàm bằng lòng không?”

Đôi mắt như quả nho đen không nhúc nhích, chân mày nhíu lại, hai cái chân béo múp co lại đè lên bụng, cuối cùng cu cậu lắc đầu nguây nguẩy.

“Đừng nên dọa Phàm Phàm như thế, coi chừng sau này con không chịu đi học.” Trác Thiệu Hoa thầm thì, âm lượng chỉ vừa đủ cho Gia Hàng nghe.

“Bây giờ nó biết chơi là được rồi, em chẳng cần nó sớm có nề nếp như thủ trưởng đâu. Đợi đến tuổi phải đi học, em sẽ kể chuyện thú vị ở trường học dụ dỗ nó, đảm bảo nó sẽ chạy đi nhanh như thỏ.”

“Em là bà mẹ lừa đảo.” Trác Thiệu Hoa âm thầm đồng cảm với Phàm Phàm, có điều nhớ về thời thơ ấu xa xưa, anh lại thấy hơi hâm mộ cu cậu.

“Thủ trưởng sẽ không lừa gạt em chứ?” Gia Hàng nháy mắt, bế Phàm Phàm ra sân chơi một lúc. Dì Lữ không nói sai hoàn toàn, quả thật không nên để Phàm Phàm ở bên thím Đường quá lâu. Thím Đường là vú nuôi, chỉ có thể nuôi lớn chứ không thể giáo dục đứa trẻ chu đáo. Từ mai trở đi, cô muốn mỗi ngày dành hai giờ toàn tâm toàn ý dạy dỗ Phàm Phàm, nếu không Phàm Phàm sẽ biến thành oắt con bất lương như cậu bé bút chì Shin.*

(*) Cậu bé bút chì Shin là một bộ phim hoạt hình của Nhật. Cậu thích bánh gấu, tạp chí hoa hậu bãi biển và thích người mẫu. Cậu có đầu giống hạt mít và tính hay quên. Cậu làm bố mẹ phải dọn lại những trò mà cậu nhóc bày ra. Cậu thích hóa trang thành siêu nhân, khủng long.

Chơi bồn cầu thì có gì đâu phải làm quá lên thế kia, trẻ con đứa nào chẳng thích những trò mới mẻ cơ chứ. Chỉ là hình như Phàm Phàm hơi thiếu sáng tạo thì phải. “Nhóc thối, mẹ cảm thấy con đúng là con của mẹ, tính cách giống y mẹ, nhưng mà con lại không thích chơi bóng. Ghét con quá đi.” Cô gãi gãi lồng ngực nhỏ xíu của Phàm Phàm, Phàm Phàm cười như chim sơn ca vui mừng hót líu lo.

Hôm nay mới đúng là đêm thu dễ chịu, máy lạnh làm việc suốt mùa hè cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi. Lâu lắm rồi cô không được thả lỏng như vậy, Phàm Phàm khiến cô kiêu hãnh, thủ trưởng nói rất nhiều lời tâm huyết với cô. Tương lai phía trước sẽ là ngày nối tiếp ngày trong bình yên. Không cần cố ý phức tạp để chứng minh cuộc đời vĩ đại, chỉ cần làm một người bình thường, sống những ngày bình thường, tĩnh lặng mà thôi.

Người đặc biệt từng gặp gỡ trong sinh mệnh, sẽ giữ lại ở vị trí đặc biệt.

Trời sao rực rỡ, vô biên vô hạn. Chu sư huynh, anh là ngôi sao nào trên bầu trời đêm?

“Mẹ!” Phàm Phàm tựa đầu vào ngực Gia Hàng, thoải mái, vui vẻ cảm nhận nhịp tim và sự dịu dàng ấm áp của mẹ.

“Buồn ngủ à?”

“Dạ không, Phàm Phàm nghe mẹ đọc sách. Phàm Phàm, từ từ sẽ được.” Phàm Phàm dụi mắt, ngáp một cái.

“Phàm Phàm thích nghe sao?”

Không có tiếng trả lời, Phàm Phàm không cố được nữa, ngủ khì ngon lành.

Đêm hơi tối, bóng lá cây lay động phản chiếu lốm đốm trên tường viện. Tử Nhiên đã ngủ. Đèn phòng thím Đường và dì Lữ sáng lâu hơn mọi ngày. Trác Thiệu Hoa đang ở thư phòng làm việc ngoài giờ. Dịp lễ Quốc Khánh sắp đến trong quân đội tổ chức khá nhiều hoạt động chúc mừng, anh phải đi Quảng Châu tham dự một hoạt động, công việc giải quyết không xuể, hận không thể chia thời gian thành hai nửa. Đậu hũ hạnh nhân dì Lữ hâm nóng anh không chạm vào, Gia Hàng cũng không chạm vào, mùi vị thơm nồng, ngửi thôi đã phát ngấy.

Bàn học Gia Hàng trống trơn, mấy ngày nay cô không mở máy tính, không đến bộ chỉ huy, không đi học. Kỳ lạ là cô không hề cảm thấy trống trải hay mất mát. “Thủ trưởng, chi bằng em từ chức trước, đợi Phàm Phàm lớn rồi kiếm việc sau?”

Trác Thiệu Hoa ngẩng đầu lên trước màn hình, “Bao nhiêu tuổi mới gọi là lớn?”

Gia Hàng suy nghĩ, “Chừng nào biết theo đuổi bạn học nữ.”

“Anh không có ý kiến, nhưng anh đoán bộ trưởng Trác sẽ khóc đấy.” Trác Thiệu Hoa không nói dối. Không phải anh ích kỷ, anh thực sự mong muốn cô nhóc này làm bà chủ nhà vui vẻ, không biết làm việc nhà cũng không sao, chỉ cần về nhà thấy cô và Phàm Phàm vui cười, đùa giỡn ầm ầm là đã mãn nguyện vô cùng. Nhưng trên người cô nhóc tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, nắng chói chang giữa trưa cũng không thể nào che lấp.

“Ui, vậy cứ để bố khóc một chặp đi, em rất muốn xem đó.”

Trác Thiệu Hoa choàng tay ôm Gia Hàng, hai người chen chúc trên một chiếc ghế. Sau thoáng yên lặng nhìn nhau, Trác Thiệu Hoa nhẹ nhàng phủ môi lên môi Gia Hàng, di chuyển xung quanh. Gia Hàng e thẹn mở miệng, nụ hôn quấn quýt hòa quyện.

“Công việc làm hoài không hết thật phiền phức…” Cảm xúc dạt dào, anh ôm cả thân thể Gia Hàng, nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, thủ thỉ bên tai cô.

Gia Hàng rụt rụt cổ, không chịu được cảm giác nhồn nhột bên tai. “Mình từ chức chung đi!”

Trác Thiệu Hoa phì cười, cảm thấy động tác nhỏ này của Gia Hàng hết sức đáng yêu, anh càng ôm cô chặt hơn. “Thế này thì bộ trưởng Trác không chỉ khóc thôi đâu, có khi lại đòi lấy quân pháp xử phạt anh không chừng.”

“Không sợ. Hôm nay thủ trưởng nhất định phải tăng ca ạ?” Quyến luyến nhiệt độ cơ thể thủ trưởng, Gia Hàng khẽ khàng hỏi anh, ánh mắt cô mềm mại bay bổng.

Trác Thiệu Hoa do dự rồi bất đắc dĩ cười khổ, “Đi ngủ đi, không mai lại nổi mụn, anh tranh thủ làm xong sớm một chút.”

Gia Hàng đứng lên rất không tình nguyện, bóng dáng nhỏ nhắn không cam lòng đó làm anh suýt chút rút lại lời mình nói, nhưng hiện tại anh không dám lơ là.

“Ngoan!” Trác Thiệu Hoa đưa Gia Hàng đến tận ngoài cửa, có cô ở đây anh không thể tĩnh tâm làm việc.

Gia Hàng ngồi trên giường, bỗng dưng suy nghĩ thật nghiêm túc về chuyện từ chức, lại còn lên kế hoạch hẳn hoi. Thế nhưng trước khi ngủ, cô gạt bỏ hết thảy. Từ chức ư? Nói thì dễ, làm mới khó làm sao.

¤¤¤

Cố Thần đã phải hao tâm tổn sức không ít để mời cô nàng Ninh Mông đi ăn bữa cơm. Vì đây là lần hẹn hò đầu tiên giữa hai người, nếu suy tính không chu đáo, lần đầu tiên nhiều khả năng sẽ trở thành lần cuối cùng.

Anh quyết định chọn tiệm cơm Tây gần tiểu khu Ninh Mông sống, như vậy thì Ninh Mông sẽ không cần lái xe đến, anh lại có thể đưa cô nàng về nhà sau bữa ăn với chút rượu vang đỏ nhẹ nhàng.

Tiết trời dần đậm sắc thu, bầu không khí mỗi ngày một trong lành thoáng đãng. Mùa này, không gì thú vị cho bằng tản bộ giữa vẻ đẹp tuyệt vời của mây lúc hoàng hôn và vẻ bình yên lãng mạn của đêm thu khi trời nhuộm tối. Phòng ăn Tây sạch sẽ sáng sủa, khăn bàn trắng tinh, tiếng đàn violon dìu dặt, lắng đọng. Có ánh đèn, rượu ngon, món ngon, dù không nói chuyện cũng sẽ không tẻ nhạt.

Sau khi xác định địa điểm, Cố Thần gọi điện cho Ninh Mông. Ninh Mông nhận lời sau một thoáng do dự. Thời gian hẹn là buổi tối thứ sáu.

Trong lòng Cố Thần mừng khấp khởi đến nỗi buổi tối trực đêm cũng rạo rực mong ngóng về một ngày cuối tuần đẹp đẽ và khó quên. Bác sĩ thực tập trực đêm cùng Cố Thần nhiều lần kinh ngạc nhìn anh, sao trông chủ nhiệm Cố giống cười ngây ngô vậy nhỉ? Phát hiện mình luống cuống, Cố Thần hắng giọng hai tiếng rồi che miệng đi ra ngoài. Lúc bước chân dừng lại, Cố Thần nhận ra anh đang đứng trước phòng bệnh của Lạc Gia Lương.

Sức khỏe Lạc Gia Lương khôi phục khá ổn, tuy toàn bộ ống dẫn trên người vẫn chưa rút ra hết nhưng anh ta đã ăn được thức ăn lỏng, cũng có thể tựa vào giường bệnh được nâng lên nói vài câu với Gia Doanh.

Trong phòng bệnh có không ít người, cả gia đình Gia Hàng đều có mặt, Thành Công cũng có mặt. Hôm nay lần đầu tiên Phàm Phàm được theo bố mẹ vào thăm ông ngoại, thằng bé hiếu động không thể tả. Cu cậu lúc thì chui xuống giường, lúc thì trốn sau lẵng hoa, cuối cùng nấp sau rèm cửa sổ chơi trốn tìm với Thành Công. Thành Công giả vờ tìm kiếm khắp nhà, sau cùng mới đi về phía cửa sổ. Người còn chưa đến gần, Tiểu Phàm Phàm đã không nhịn được cười nắc nẻ.

Trác Thiệu Hoa lo Phàm Phàm làm ồn ảnh hưởng đến Lạc Gia Lương, bèn bế cu cậu, nắm tay Gia Hàng chào Gia Doanh ra về.

“Chú Thành ơi, đến sinh nhật con rồi, chú có mua quà cho con không?” Trước cửa thang máy, Phàm Phàm nghiêng đầu hỏi Thành Công rất nghiêm túc.

Thành Công vò nhẹ đầu cu cậu, “Tặng quà phải là niềm vui bất ngờ chứ, sao con lại nói trước thế?”

“Con sợ chú Thành quên.”

“Chú Thành không già con nhé.”

“Nhưng chú Thành nhiều bạn gái, phải nhớ rất nhiều chuyện, không cẩn thận sẽ quên mất Phàm Phàm.”

Ánh mắt sắc bén của Thành Công quét một vòng, dừng lại trên người Gia Hàng, “Ai nói?”

Gia Hàng chú tâm nhìn thang máy, nói thầm: “Thủ trưởng, hôm nay thang máy đi chậm ghê nhỉ?” Trác Thiệu Hoa đáp: “Chắc tại chột dạ!”

Gia Hàng âm thầm rơi lệ trong lòng, thủ trưởng có cần hiểu em đến vậy không?

Đôi mắt đen láy của Phàm Phàm xoay xoay mấy vòng, cu cậu cắn cắn ngón tay, “Phàm Phàm nói ạ!”

Được cứu rồi! Gia Hàng mặt mày hớn hở, len lén giơ ngón tay cái với Phàm Phàm. Nam tử hán, dám làm dám chịu.

“Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, Thành Công, cậu đừng so đo với một đứa trẻ!” Trác Thiệu Hoa từ tốn lên tiếng.

“Không dạy con nuôi là lỗi của cha, tôi thấy cậu không hề có vẻ gì là hổ thẹn cả.” Anh ta oán hận nghiến răng.

Trác Thiệu Hoa trầm ngâm, “Thật sự thì Phàm Phàm chỉ không biết khéo léo thôi, thằng bé cứ nói trắng ra, nhưng không phải nói sai hoàn toàn.”

Cổ họng Thành Công nghẹn cứng, suýt chút tắt thở. Không ngờ cả nhà này đoàn kết hợp lực ức hiếp một mình anh ta. “Thang máy đến rồi, đi cẩn thận, không tiễn!” Anh ta quay lưng bỏ đi không đợi cửa thang máy khép lại. Vừa đúng lúc gặp Cố Thần đi tới từ phía đối diện, hai người gật đầu chào nhau.

“Thằng nhóc đáng yêu quá.” Cố Thần khen.

“Đáng yêu nỗi gì, nó là thằng nhóc thối.” Vẻ mặt cay cú nhưng giọng nói lại vô cùng tự hào. Nhóc thối mà anh ta chính tay đỡ đẻ và nhìn nó lớn lên từng ngày biết nói móc anh ta rồi đấy! “Tối nay cậu trực à?”

“Ừm, cậu có ca mổ?”

“Không, tôi đợi một chút rồi về ngay đây.”

“Các y tá khu nội trú đều nói gần đây thật hạnh phúc vì được gặp bác sĩ Thành hàng ngày.” Cố Thần trêu chọc.

“Tất nhiên, có đại soái ca tôi đây nuôi dưỡng ánh mắt các cô ấy, không hạnh phúc mới là lạ.” Thành Công tự mãn đá mắt, cười như có như không.

Cố Thần phá lên cười.

Hai người sóng vai bước xuống từng bậc thang, tại ngã rẽ cầu thang, Cố Thần nhìn Thành Công vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Thành Công chau mày, “Sao vậy?”

Cố Thần gãi gãi đầu, cười ha ha, “Tôi… sắp hẹn hò với Ninh Mông.” Đây vừa là chuyện nói riêng giữa hai người bạn với nhau, vừa là một lời tuyên bố: Anh muốn nghiêm túc bắt đầu với Ninh Mông.

Thành Công nhún vai, vỗ vai Cố Thần, “Tôi đến ngoại khoa não tìm chủ nhiệm Vương.”

Phòng bệnh ngoại khoa não nằm ngay bên dưới tầng VIP, bệnh nhân rất nhiều, giường bệnh kê khắp hành lang, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi. Thành Công đi nhanh đến trạm y tá rồi ngoảnh đầu lại, Cố Thần đã không còn đứng đó. Anh ta chậm rãi thở một hơi, bỗng nhiên rất muốn hút thuốc.

Dường như Cố Thần và Ninh Mông bắt đầu quá nhanh. Đây là chuyện tốt, nhưng không hiểu sao cảm xúc lại hơi rối loạn, không phải là ghen. Từ trước đến nay Thành Công luôn là người cầm được buông được, một khi đã buông thì tuyệt đối không dây dưa. Ninh Mông cũng là người như vậy sao? Mong là vậy! Cho dù là trò chơi thì vẫn cần quyết định thận trọng, hành động như một người trưởng thành và tự trách nhiệm về mọi hậu quả xảy ra.

“Oa, soái ca!” Các nàng y tá háo sắc kinh ngạc kêu toáng lên.

Thành Công nhíu mày khinh bỉ, ném trả một cái liếc mắt xem thường, định mở miệng châm chích mấy cô nàng vài câu. Nhưng ơ kìa, họ có nhìn anh ta đâu chứ, hàng loạt ánh mắt nóng bỏng đang đuổi theo một bóng người rảo bước đi nhanh. Quả đúng là một soái ca có phong cách nghệ sĩ. Tóc cột thành chùm sau gáy bằng sợi ruy băng màu đen; áo sơ mi vàng nhạt ôm sát người, phía trước in ảnh bán thân của Canon; dưới chân là… đôi bốt da cao cổ. Nghe tiếng reo hò, soái ca nghiêng mặt qua. “Hoàng tử yêu tinh.” Ai đó bật thốt. Thành Công công nhận diện mạo khôi ngô kia rất giống Hoàng tử yêu tinh* trong Chúa tể những chiếc nhẫn, trong dịu dàng có mấy phần tao nhã, trong tạo nhã lại mang chút huyền bí.

Thứ phá hỏng bức tranh đẹp đẽ chính là hộp giữ nhiệt màu xanh nhạt Hoàng tử yêu tinh cầm trong tay. Song nói thật ra thì cái hộp ấy chỉ khiến các nàng y tá hâm mộ, đố kị, tiếc hận mà thôi. Ai đã khiến cho Hoàng Tử phải hạ mình chịu nhiễm bụi trần như thế?

Lần đầu tiên bị các cô y tá hoàn toàn hắt hủi, Thành Công có một cảm giác rất khó diễn tả. Anh ta không hiếu kỳ, nhưng lần này nhất định phải đi ngang phòng bệnh Hoàng Tử bước vào, tiện thể nhìn thử bên trong xem sao.

Đó là một phòng bệnh loại lớn, có mười giường, mỗi giường ngăn cách nhau bởi tấm rèm vải. Bệnh nhân đông, người chăm sóc đông, người thăm viếng cũng đông. Nói chung nhìn như siêu thị lớn, người ra kẻ vào tấp nập huyên náo. Soái ca ngồi trước một giường bệnh, bệnh nhân trên giường đầu quấn toàn băng gạc, có vẻ bị thương không nghiêm trọng vì cánh tay vẫn cử động tự nhiên, trên một bàn tay còn cầm cuốn tạp chí, giọng nói cũng oang oang.

“Không ăn, không ăn, ghét nhất canh xương giá đỗ.”

Hoàng Tử ôn tồn dỗ dành: “Ngoan đi nào cục cưng, vất vả lắm mới nấu được, nếm một hớp đi. Anh đút em này!” Ngón tay thon dài mở nắp, múc ra một muỗng canh, quạt tới quạt lui rồi đưa đến gần.

Quyển tạp chí bị quăng ‘bốp’ lên tủ đầu giường, “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em là cục cưng!”

“Rồi rồi, không gọi, uống canh nhé, uống xong anh mua bánh mì cho em ăn. Haiz, bánh mì đâu có chất dinh dưỡng gì, em đúng là hay sinh sự.” Nghe Hoàng Tử nói mới đau lòng làm sao, cứ như người cha già lo bạc đầu vì đứa con thơ dại.

“Anh cũng có tốt hơn em đâu, suốt ngày uống rượu, la cà hộp đêm.” Lời quở trách mềm mỏng, chẳng có sức lực vậy mà lại khiến Hoàng Tử cúi đầu xấu hổ, “Đúng rồi, anh không phải tấm gương tốt, anh sẽ sửa đổi. Giờ uống canh nha.”

Rốt cuộc bệnh nhân cũng nghe lời há to miệng. Uống được vài muỗng, Hoàng Tử lại lấy khăn ướt lau miệng cho bệnh nhân, động tác hết mực dịu dàng.

“Người ngứa quá, muốn tắm!” Uống canh no nê, bệnh nhân cọ cọ lưng vào giường càu nhàu.

“Nhịn vài ngày nữa, đợi miệng vết thương hết sưng, kết vảy, chúng ta đi tắm nước hoa hồng.” Hoàng Tử đặt hộp giữ nhiệt xuống, ôm thân hình gầy gò vào lòng, xoa xoa băng gạc trên đỉnh đầu, tiếng thở dài vang lên không ngớt, “Sao lại bất cẩn như vậy chứ!”

“Tai nạn nhỏ thôi mà.”

“Em nói dễ nghe quá, trái tim yếu ớt của anh đây thiếu điều tan tành rồi. Mau nằm xuống đi, đừng đọc sách, anh chuẩn bị nước ấm lau người cho em.”

Lần này bệnh nhân không có ý kiến, ngoan ngoãn nằm xuống.

Hoàng Tử cầm chậu rửa mặt ra phòng nước nóng phía ngoài, tại cửa, anh ta chạm mặt Thành Công. Soái ca nhìn soái ca, tầm mắt giao nhau rồi tách ra trong tích tắc.

Thành Công muốn bỏ đi, nhưng chân đã bước vào nửa bước, nửa bước kế tiếp anh ta xoay người đi vào phòng bệnh, tiến thẳng đến bên cạnh giường bệnh trông hơi cô đơn kia, rút tấm thẻ thông tin bệnh nhân trên tường ra xem, mắt nhắm lại rồi chậm rãi mở ra.

Mặc dù khuôn mặt băng bó thay đổi toàn diện, dáng người trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình không sao nhìn ra, nhưng thính giác của anh ta cực kỳ, cực kỳ nhạy bén.

Phòng: Ngoại khoa não. Bệnh nhân: Thiện Duy Nhất, chấn động não mức độ trung bình, thương tích mức độ thấp. Thời gian nhập viện: Ba ngày trước.

“A, bác sĩ Thành, trùng hợp vậy!” Ánh sáng trong phòng bệnh không tốt, tầm nhìn Thiện Duy Nhất lại bị băng gạc cản trở khá nhiều, nhưng cô nàng vẫn nhận ra Thành Công ngay lập tức, vui mừng chống người ngồi dậy.

Thành Công chậm rãi nhét tấm thẻ về chỗ cũ, “Thì ra cô còn quen biết tôi!”

Giọng điệu lạnh băng làm Thiện Duy Nhất sửng sốt, cô nàng cắn cắn môi, nụ cười rụt rè biến mất bên khóe môi, ngón tay bất lực níu chặt drap giường, chẳng hề có chút khí thế vừa rồi quát mắng Hoàng Tử.

“Quen biết tôi vì sao không đến tìm tôi?” Nhập viện ba ngày trời, băng gạc còn thấm vết máu, chỉ bấy nhiêu cũng đủ hiểu tình cảnh khi đó thê thảm tới mức nào.

“Bác sĩ Thành là… khoa phụ sản… tôi bị thương ở đầu…”

“Ồ, bị thương đầu tốt ghê nhỉ, nhờ vậy cô mới thông minh ra, biết tôi không có giá trị lợi dụng, một câu chào hỏi cũng không thèm nói.” Tốt xấu gì anh ta cũng là quản lý Thành, dư sức tìm người và xử lý công việc trong cái bệnh viện này. Rõ ràng là xem thường anh ta. Một đốm lửa nhen nhóm trong lòng Thành Công, lửa gặp gió, bốc cháy ngùn ngụt.

“Không phải.” Thiện Duy Nhất lắc đầu, dù sao cô nàng vẫn đang bị thương, nhất thời trời đất quay cuồng, cô nàng ngã về phía sau, vừa hay ngã đúng vào cánh tay kịp thời duỗi ra của Thành Công. “Lúc mới đến người còn hôn mê, sau khi tỉnh lại, mắt cũng bị che, chẳng nhìn thấy gì hết. Sáng nay mới khỏe hơn một chút xíu.” Thiện Duy Nhất cố sức giải thích.

“Miệng cũng hỏng luôn sao?” Thành Công cẩn thận kê gối cho cô nàng nằm xuống.

“Không có.” Thiện Duy Nhất hiểu ra ẩn ý trong lời Thành Công, “Tôi bị ngoại thương, không nghiêm trọng…”

“Bởi thế cần gì phải tìm tôi.” Thành Công tức giận kết câu thay cô nàng. Anh ta bị ruồng bỏ, xem thường một cách tệ hại thế này từ khi nào?

Thiện Duy Nhất cảm thấy mình giải thích đủ rõ ràng, không hiểu Thành Công tức giận chuyện gì, nhưng thấy mặt anh ta tối sầm, cô nàng tin mình thật sự cần phải xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi bác sĩ Thành, tôi sai rồi.”

Nếu đầu cô nàng không bị thương, Thành Công quả thật muốn đâm thật mạnh mấy nhát: “Cô sai chỗ nào?”

“Tôi nên báo anh biết trước.” Thiện Duy Nhất khép nép.

“Cô đã báo ai biết trước thế hửm?”

“Tôi!” Hoàng tử yêu tinh đứng phía sau, đến cả dáng vẻ cầm bình thủy cũng đẹp vô song.

(*) Hoàng tử yêu tinh: Nhân vật Legolas trong phim Lord of the Ring.

¤¤¤

Lần thứ hai ánh mắt đôi bên giao chiến, lửa bốc cháy dữ dội.

Thật ra không cần Thiện Duy Nhất giới thiệu, Thành Công vẫn có thể nhận ra Hoàng tử yêu tinh là ông anh lăng nhăng quý hóa của cô nàng. Mặc dù nhìn kiểu gì hai người cũng không hề giống cùng một mẹ sinh ra, nhưng gien di truyền luôn là vấn đề khó đoán nhất. Ngoại hình không tệ, khí chất thoáng u buồn, quần áo bảnh bao, vừa làm công việc tiếp xúc với các cô gái xinh đẹp, vừa toát ra vẻ lịch thiệp tao nhã pha lẫn lãng tử bất cần đời –Hoàng tử yêu tinh quả thật có vốn liếng dễ lung lay, có kinh nghiệm làm phụ nữ điên đảo, có tiềm năng khiến bố mẹ bất lực đến tuyệt vọng. Hắn lăn lộn với đời như thế nào, không đáng để Thành Công phải bận tâm, anh ta nổi giận chính bởi vì Thiện Duy Nhất từng gán cho cả hai cái danh Người gần gũi bên phụ nữ – một kiểu đánh đồng quá ư nhục nhã.

Thành Công nghiến răng ken két, anh ta rất muốn tung một cú đấm vào Hoàng tử yêu tinh và nói cho hắn ta biết: Đàn ông phải ra dáng đàn ông – Thành Công tuyệt đối sẽ không giữ lại mái tóc dài hơn cả phụ nữ, không mang loại bốt da săn thú, chẳng lẽ xem phụ nữ là con mồi? Và, anh trai phải ra dáng anh trai – Thành Công tuyệt đối sẽ không nói với Thành Vĩ những câu mờ ám như tình nhân, không làm loại hành vi khiến người ngoài lầm lẫn.

Trong góc phòng bệnh âm u bất thình lình mịt mùng khói thuốc súng, dày đặc mưa bom bão đạn.

“Anh trai tôi, Thiện Duy Thiên.” Thiện Duy Nhất mạo hiểm tính mạng, xông lên tiền tuyến. “Đây là… bác sĩ Thành.”

Ha, Duy Nhất, Duy Thiên, ông bà nhà họ Thiện rất có can đảm đặt tên cho con cái. Thành Công cười khẩy, đáng tiếc hữu danh vô thực.

“Bác sĩ Thành cho rằng Duy Nhất nhà chúng tôi làm sai sao?” Thiện Duy Thiên tiến lên trước một bước, cái mũi anh tuấn áp sát Thành Công tới mức nhìn như muốn hôn môi.

Dám giỡn mặt với tôi à, trong lòng Thành Công hừ lạnh một tiếng. “Đúng vậy. Khi một người lâm vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng thì nên gọi cho bác sĩ quen thuộc với họ, chứ không phải gọi người nhà. Bác sĩ có thể cứu sinh mạng trong thời gian ngắn nhất, còn người nhà ngoài khóc lóc và than trời trách đất thì làm được gì?”

“Tôi không có ý bất kính, nhưng xin hỏi có phải bác sĩ Thành lớn lên trong cô nhi viện không?” Trên đôi môi hơi nhếch lên của Thiện Duy Thiên thoáng hiện lên nụ cười khinh thường.

Cơn phẫn nộ không tên khiến máu cả người Thành Công sôi trào, anh ta tháo cà vạt, rồi dường như thấy không đủ, lại mở thêm hai cúc áo.

“Hình như bác sĩ Thành chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Trong lòng tôi và Duy Nhất, người thân quan trọng hơn tất cả. Vì người thân, tôi không sợ đắc tội với cả thế giới. Có lẽ bác sĩ có thể chữa trị bệnh tật, nhưng khi tính mạng nguy nan, chỉ ở bên cạnh người thân mới có thể vượt qua nỗi sợ hãi cái chết. Bác sĩ đã quá quen với sinh tử, dù trên thế giới này nhiều hơn hay ít đi một sinh mệnh, họ cũng chỉ thờ ơ. Nhưng với người thân thì lại là nỗi đau xé tim nứt phổi. Bác sĩ Thành nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ người có thể nói ra lý luận vĩ đại như vậy nhất định sẽ không làm ra loại chuyện khiến người thân xấu hổ.” Thành Công tức giận.

Trên giường bệnh, cô nàng Thiện Duy Nhất đã nín thở từ bao giờ, giống như một đứa trẻ bị bán đứng bí mật không dám tưởng tượng hậu quả kế tiếp.

Thiện Duy Thiên quay sang nhìn Thiện Duy Nhất, dịu dàng xoa đầu cô, “Không sao, anh miễn dịch với lời người ngoài nói từ lâu rồi, xem như gió thổi qua thôi. Anh chỉ quan tâm Duy Nhất thấy anh thế nào, có ghét anh không?”

Thành Công lạnh lùng hừ một tiếng. Máu mủ ruột rà gắn bó keo sơn, cho dù Thiện Duy Thiên giết người phóng hỏa thì vẫn mãi mãi là anh Thiện Duy Nhất. Cứ cố tình nói những câu mờ ám ghê tởm, đúng là mánh khóe đàn ông!

Khóe miệng Thiện Duy Nhất hơi giật giật để lộ nụ cười ngượng ngập yếu ớt.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài sâu thẳm của Thành Công hơi nheo lại, đôi môi mỏng bật ra giọng cười châm biếm: “Có phải nếu ngày nào đó Thiện Duy Nhất lấy chồng, anh cũng hy vọng xa vời là anh sẽ giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng cô ấy?”

“Đó không phải hy vọng xa vời, mà là đương nhiên!” Thiện Duy Thiên lộ rõ vẻ không vui, trong âm cuối kéo dài tiềm ẩn mùi nguy hiểm. “A, nước sắp nguội rồi, mình lau người thôi. Quần áo để ở… Bác sĩ Thành làm gì đấy?” Thiện Duy Nhất định giơ tay kéo rèm thì tấm rèm bị Thành Công tóm lại.

“Mặc dù Thiện Duy Nhất là em gái anh, nhưng anh không ý thức được cô ấy đã trưởng thành, là một cô gái, chứ phải con nhóc bi bô tập nói.” Thành Công trừng mắt giận dữ, “Anh nên dành cho cô ấy sự tôn trọng đáng phải có.”

Thiện Duy Thiên nổi giận đùng đùng, “Duy Nhất đã bị thương tới nông nỗi này, cần gì phải để ý tới thứ luật lệ tập quán bất hợp lý cổ lổ sĩ? Không lẽ khi bác sĩ Thành khám bệnh phải tuyển chọn giới tính, đối với phụ nữ thì vô lễ cấm nhìn?”

Thiện Duy Nhất hoảng sợ bụm miệng, cảm giác được rất rõ xung quanh giường bệnh nháy mắt bao trùm trong không khí lặng ngắt như tờ. Quả tình cô chưa nói với anh trai chuyên ngành của Thành Công.

Thật ra sắc mặt Thành Công không biến đổi quá nhiều, ánh mắt một lần nữa nán lại trên gương mặt cô nàng, sau đó bâng quơ chuyển hướng: “Bác sĩ cứu người, trong mắt bác sĩ, bệnh nhân không phân biệt giới tính.”

“Ồ, nghĩa là bác sĩ Thành muốn lau thân thể em gái tôi?” Thiện Duy Thiên trào phúng nói.

Thiện Duy Nhất váng đầu, bất lực xem hai người ăn miếng trả miếng, cô nàng suy yếu nói xen vào: “Em nhịn được, mấy hôm nữa miệng vết thương kết vảy em sẽ thay quần áo.” Cô không biết vì sao anh mình và bác sĩ Thành lại tranh cãi. Chẳng qua chuyện anh trai lau người cho cô chỉ là đưa cô tấm khăn vắt khô, cô nấp trong chăn tự mình lau chùi, tự mình thay quần áo, có gì đâu chứ!

“Không được!” Hai anh chàng đồng thanh.

Thành Công hít sâu một hơi, bước tới cạnh tường ấn chuông điện, y tá trực ban có mặt rất mau chóng, “Phiền cô giúp cô ấy lau người, đừng để miệng vết thương thấm nước, quần áo thì đưa cho người giặt đồ.”

Y tá trực ban nghe Thành Công nói giọng ra lệnh sợ hoảng hồn, chỉ gật đầu vâng lời, không dám hỏi nhiều.

Thành Công kéo roẹt tấm rèm vải, đồng thời gạt bàn tay đang nắm chặt của Thiện Duy Thiên ra. Hai người giống như thị vệ đứng canh gác hai bên trái phải, không ai thèm nhìn ai. Y tá lau vô cùng sạch sẽ, thay hai chậu nước ấm. Khi tấm rèm vải mở ra lần nữa thì Thành Công quay đi chẳng nói một lời, bóng lưng đẹp đẽ không dừng lại nửa giây và bước chân thong dong dần mất hút trong tầm mắt Thiện Duy Nhất.

Anh ta tìm bác sĩ chủ trị hỏi thăm tình trạng bệnh của Thiện Duy Nhất. Cô nàng bị thương khi đang theo giúp việc cho thợ sửa chửa. Đó là một quán ăn đêm, không có máy điều hòa trung tâm, mỗi phòng một máy độc lập. Một trong số những dàn khung đỡ máy điều hòa không biết vì lý do gì lại bị lỏng, vì tầng lầu không cao nên thợ sửa chữa ỷ y, leo thẳng lên cây thang mà không cài dây bảo hộ bên hông, tay mới vừa nắm được khung thì cả người, máy điều hòa lẫn dàn khung đều đổ ập về sau. Thiện Duy Nhất chạy tới đỡ thợ sửa chữa theo bản năng. Thế là trong khi thợ sửa chữa chỉ bị trầy chút da, Thiện Duy Nhất lại đập đầu vào mặt đường xi măng, từ đầu, sau lưng, đến khuỷu tay đều xây xước nghiêm trọng, may mà não chỉ bị chấn động mức độ trung bình chứ không xuất huyết.

Vì công việc này mà Thiện Duy Nhất đầu tiên thì bị đau bao tử, giờ lại mém mất mạng, chẳng biết cái công ty đó có nên phong cho cô nàng danh hiệu ‘Nhân viên danh dự’ hay không. Bàn tay nắm bệnh án của Thành Công run rẩy vì lửa giận.

“Quản lý Thành, bệnh nhân đó là gì của anh vậy?” Y tá trực ban cười hì hì đi vào văn phòng bác sĩ.

“Cô đối xử tốt với cô ta một chút, nhất định có thể câu được Hoàng tử yêu tinh như ý muốn.” Thành Công không buồn ngước lên nhìn.

Y tá hờn mát, mặt đỏ lựng: “Quản lý Thành xấu bụng quá, hỏi một đằng đáp một nẻo. Quản lý Thành có bao giờ tốt với bệnh nhân nào như vậy đâu.”

“Không bệnh nhân nào dốt như cô ta.” Dốt đến nỗi anh ta muốn gào rống, muốn mắng chửi, muốn đánh nhau. Dốt tới mức anh ta không dám hít thở loạn, tới mức… trái tim một khi đã mang theo thì không cách nào rời bỏ.

Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng, ánh nắng từ vầng mây xa xôi chiếu xuyên qua màn sương mù nhẹ nhàng như hạt cát li ti vàng nhạt bay khe khẽ trong không khí mát lạnh.

Thành Công đến phòng bệnh của Lạc Gia Lương trước. Gia Doanh đang bón Lạc Gia Lương ăn cháo, canh đặc sền sệt, không có một hạt cơm.

“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Gia Doanh quan tâm hỏi. Có lẽ là do góc nhìn, quầng xanh dưới đôi mắt Thành Công hiện lên thấy rõ.

Thành Công mân mê cằm, không để cho Gia Doanh nhìn thấy vết xước nhỏ anh ta lỡ tay gây ra khi cạo râu sáng sớm nay, “Hôm nay có hai ca giải phẫu, suy nghĩ nhiều nên mất ngủ. Chị hai, cho em mượn giỏ hoa đi thăm một người nhé.” Thành Công phát hiện trong phòng bệnh lại nhiều thêm mấy giỏ hoa, chắc là tối hôm qua có người đến thăm Lạc Gia Lương. Trong đầu anh ta nảy ra một ý nghĩ.

“Đừng lấy hoa, lấy giỏ trái cây ấy, tươi lắm!” Gia Doanh đặt chén xuống rồi chọn một giỏ trái cây.

“Anh rể, cướp đồ của anh ngại quá, đợi anh khỏe lại em sẽ mời anh uống rượu.” Thành Công đón lấy không từ chối.

Lạc Gia Lương mỉm cười khoát tay.

Bác sĩ vừa kiểm tra phòng xong, phòng bệnh rất sạch sẽ, các bệnh nhân im lặng đợi y tá cấp thuốc, truyền dịch. Trên tủ đầu giường Thiện Duy Nhất trống trơn, không thực phẩm dinh dưỡng, không hoa tươi, không trái cây, cạnh giường cũng không có người chăm sóc, cô nàng lẻ loi ngồi tựa vào giường đọc sách.

Trong lòng Thành Công lại thấy nghèn nghẹn, Thiện Duy Nhất rõ ràng bị thương do c

trước tiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương.
ĐĂNG KÝ THIẾT KẾ

CHAT VỚI

X HOME - THINKDIFFERENTLY * NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT chuyên thiết kế, thi công xây dựng, nội thất, sơn bả thạch cao, mỹ thuật, sân vườn tiểu cảnh, cây cảnh, cây công trình. Hotline: 0965.163.169 - 0975.163.169 - 0949.163.169 - 0902.112.114 -