Tuy rằng lão công vì quá khẩn trương mà trở nên ngây ngốc, nhưng đúng là vẫn đưa cô vào phòng hộ sinh an toàn, một tấc cũng không rời. Trong suốt quá trình luôn ở bên cô, làm bạn với cô, cho đến khi tiếng khóc chào đời của đứa nhỏ mạnh mẽ vang lên, anh hốc mắt đỏ hồng, tự tay ôm nó đến trước mặt cô, cho cô ngắm nhìn con của họ.
Đứa trẻ toàn thân hồng hồng, lại có nhiều nếp nhăn, thực sự không nhìn ra là giống ai, ấy vậy mà anh cũng rất thần kỳ có thể thấy được, còn nói cái mũi giống em, ánh mắt giống anh, miệng giống em, lỗ tai giống anh… Cuối cùng còn nói thêm một câu, về sau lớn lên nhất định sẽ là một đại soái ca, khiến cho toàn bộ thầy thuốc cùng hộ sĩ đứng bên cạnh đều nở nụ cười.
Anh không báo cho cha mẹ chồng cô, lại trước tiên gọi điện thoại báo cho bạn bè cùng người nhà của cô, bao gồm cha mẹ, chị em cùng Ánh Nhu.
Vì thế một giờ sau khi cô sinh, sáng sớm tinh mơ 7 giờ, người nhà cô lục tục kéo đến bệnh viện thăm cô, thiếu chút nữa gây náo loạn phòng cô nằm.
San San còn đang trong thời gian mang thai, đối với đứa bé mới sinh tràn ngập hứng thú và chờ mong.
Chị cả Y Y con cũng đã mười tuổi, cũng đã rất lâu không thấy được một đứa trẻ nhỏ như vậy, nên cũng nhìn con trai cô không chớp mắt, vẻ mặt cảm động không nói lên lời.
Tự Tự cùng tuổi với Ánh Nhu, trên cơ bản vẫn chỉ như đứa trẻ con to đầu, oa oa oa kêu thật đáng yêu, lớn lên sẽ giống anh rể vậy, được vài câu đã thấy nhàm chán, bắt đầu lật xem những thứ mọi người mang đến cho bà mẹ trẻ, thật sự cùng với Ánh Nhu sớm trưởng thành đang dịu dàng hỏi Nhĩ Nhĩ cần gì, đã đói bụng hay chưa, có muốn ăn chút gì không… hoàn toàn khác nhau.
Về phần cha mẹ cô đương nhiên là tận sức nhắc nhở cô cùng Lôi Cánh những cái gì nên chú ý, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn… khiến hai vợ chồng bọn họ nghe đến choáng đầu trướng não.
Sinh thường chỉ cần ở bệnh viện ba ngày đã có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ngày cô xuất viện, mẹ cô cũng được Lôi Cánh mời về nhà ở tạm cùng hai vợ chồng, vì cô còn đang ở cữ.
Không muốn mẹ vợ cùng cô quá mệt mỏi, Lôi Cánh muốn mời một bảo mẫu hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ, nhưng lại bị hai mẹ con cô đồng thời cự tuyệt, thiểu số phải phục tùng đa số, anh đành từ bỏ, ban ngày làm việc, buổi tối làm vú em.
Cô không có nhìn lầm anh, Lôi Cánh trước khi kết hôn là một chàng trai tốt, kết hôn rồi là một lão công tốt, có con rồi tuyệt đối cũng sẽ là một papa tốt.
Mỗi lần nhìn anh ôm con chơi đùa, hoặc bón sữa, hoặc thay tã, mặc kệ làm gì, cô đều rất cảm động, càng thấy yêu thương anh hơn.
Anh như vậy tại sao lúc trước luôn có thể cảm thấy chính mình không thích hợp kết hôn? Hoàn hảo là cô khi đó không thật sự rời bỏ anh, nếu thật sự bỏ qua anh, đó sẽ là tiếc nuối và hối hận lớn nhất của cô kiếp này.
Cô ôn nhu thỏa mãn nhìn lão công ôm con đi lại trong phòng, loạng choạng dỗ đứa nhỏ ngủ, trong lòng tràn ngập nỗi cảm động.
Con rốt cuộc cũng ngủ yên, anh cẩn thận đem con đặt vào chiếc nôi bên cạnh giường hai người, đi về phía cô, ngồi xuống bên cô hỏi: “Có gì cứ nhìn anh như vậy?”
“Chính là cảm thấy hoàn hảo đem anh lừa tới tay, nếu không một nam nhân tốt, một lão công tốt, một papa tốt như anh, không kết hôn thật quá lãng phí.” Cô nhẹ hôn anh.
“Dùng chữ lừa? Nói, em lừa anh cái gì?” Anh đem cô nhốt trong hai cánh tay, đùa vui thẩm vấn cô.
“Tình cảm của anh nha.” Cô nói xong lại nhẹ hôn anh một cái.
“Nói như vậy, em không chỉ là một kẻ lừa đảo, còn là một kẻ trộm a.”
Cô nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
“Em đánh cắp trái tim của anh.”
Trong phút chốc cô nhếch môi mỉm cười, trả lại anh một câu. “Anh cũng vậy.” rồi lại hôn anh một cái.
“Aizzz, em đừng hôn anh nữa, lão bà, như vậy thực sự làm anh khó kìm nén nha.” Thân thể anh hơi có chút phản ứng.
Cô cười phốc xíc một tiếng, kiều mị liếc nhìn anh, lại cảm thấy anh có chút đáng thương, vì cô mang thai và sinh con, đã cấm dục vài tháng nay.
“Lão công, có muốn em giúp anh?” Cô hỏi.
“Giúp anh cái gì?” Anh ngẩn người hỏi.
“Giúp anh giảp phóng dục vọng, anh biết đấy, em có thể lấy tay hoặc…”
Anh lập tức lấy tay che miệng cô lại, không cho cô tiếp tục nói, nhưng ngay cả như vậy, trong đầu anh cũng đã tràn ngập một đống hình ảnh có thể đem anh bức tử.
Anh khó chịu rên rỉ thành tiếng, đặt trán ở trên vai cô nói: “Lão bà, em muốn giết chết anh.”
Cô đem tay anh bỏ khỏi miệng mình, vô tội kháng nghị lại: “Đâu có.” “Em có.” Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, dục vọng trong cơ thể dâng trào.
Yêu nhau đã nhiều năm, Nhĩ Nhĩ thật sự rất hiểu anh, nhất là ở phương diện dục vọng này.
Anh là một nam nhân có nhu cầu mạnh mẽ, lúc đầu cô không biết, còn tưởng rằng mỗi nam nhân đều giống anh, một tuần ít nhất yêu cô hai ba bữa, còn không mỗi ngày đều yêu nàng hai lần hoặc hơn.
Kết quả sau này, từ những người bạn gái xung quanh, bất kể là kết hôn hay chưa, coi trọng công danh hay cùng bạn trai tình cảm ổn định, mới biết, mỗi tháng chỉ một hai buổi là bình thường, mỗi tuần lễ thì đều là không dậy nổi, mỗi ngày lại càng tuyệt đối không có khả năng.
Cũng bởi vậy, với người có nhu cầu cao như anh, thời gian cô mang thai cùng sinh nở, anh khẳng định là rất vất vả để nhẫn nhịn, so với cô mang thai sinh con còn vất vả hơn.
“Vất vả cho anh, lão công.” Cô đồng tình hôn anh một cái.
“Biết anh vất vả, sau này phải càng yêu anh nhiều hơn.”
“Yêu của anh là như bình thương, hay là ở trên giường?” Cô ánh mắt lóe sáng, có chút bướng bỉnh , tinh nghịch.
Anh gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên vô lực đổ xuống nằm trên giường, rên rỉ nói: “Không cần đổ thêm dầu vào lửa.”
Cô không kìm được khẽ bật cười, nằm xuống dựa lưng vào ngực anh, tiến vào trong lòng anh.
“Lão công, mẹ nói chờ em bắt dầu đi làm lại, sẽ giúp chúng ta trông Nhuận nhi, anh thấy sao? Cuối ngày lại đón Nhuận nhi trở về?” Cô thay đổi đề tài hỏi anh, tránh cho anh càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Lôi Cánh hít một hơi thật sâu, thay đổi tư thế thoải mái hơn, rồi mới trả lời vấn đề của cô.
“Tốt lắm.” Anh nói, “nếu là mẹ trông nó, anh rất yên tâm. Bất quá như vậy có vất vả cho mẹ không? Trông một đứa nhỏ cũng không phải chuyện đơn giản, chăm sóc nó cả một ngày được không?”
“Cha cũng có hỗ trợ nha, hơn nữa mẹ em nói hàng xóm hai bên có rất nhiều thời gian rảnh cũng sẽ giúp đỡ.” Cô nói.
“Em có nghĩ muốn ở nhà tự mình chăm sóc Nhuận nhi?” Anh trầm tĩnh một chút rồi hỏi cô.
Cô hơi sửng sốt, khẽ rời khỏi lòng anh, xoay người đối mặt với anh hỏi: “Anh hy vọng em không cần đến công ty làm, ở nhà tự mình chăm sóc con sao?”
“Anh không có hy vọng gì, em thích làm như thế nào, muốn làm như thế nào, sẽ làm như thế.” Anh thay cô sửa sang lại mái tóc có chút tán loạn khi cô xoay người.
“Vậy sao anh có thể hỏi em như vậy?”
“Bởi vì nhìn em mỗi ngày đều cùng con ở chung một chỗ, anh sợ đem nó đến chỗ khác em sẽ luyến tiếc.”
“Dĩ nhiên sẽ luyến tiếc, em cũng rất muốn gần con, mỗi ngày đều muốn. Nhưng cho dù vậy, em cũng muốn đi làm.” Cô nói với anh.
“Em cũng rõ cho dù em không làm việc, tiền lương của anh cũng đủ nuôi gia đình ta.” Anh nhìn cô nói.
“Em đương nhiên biết.” Thân là tổng tài công ty kiêm cổ đông lớn nhất, thu nhập hàng tháng của anh có thể bằng thu nhập cả năm của người bình thường, đó là còn chưa kể lợi tức cùng tiền lãi liên quan. “Nhưng việc này không quan hệ với tiền lương.” Cô nói.
“Không liên quan đến tiền lương vậy vấn đề là gì?”
“Cuộc sống.”
“Cuộc sống?” Anh mù mờ hỏi lại.
“Em không muốn cuộc sống của mình chỉ giới hạn ở nhà, đi làm em có thể tiếp xúc với nhiều người, nhận thức nhiều người, sẽ không tách rời khỏi xã hội. Tuy rằng sẽ bận rộn, nhưng cuộc sống sẽ thú vị, đa dạng hơn, đây mới là cuộc sống mà em muốn.”
“Cho tới bây giờ, anh đều cảm thấy em là một nữ nhân độc lập, có chính kiến.” Anh nói, trong giọng nói không biết vì sao có thêm chút kiêu ngạo, “nữ nhân của anh, lão bà của anh.” Nói xong, không nhịn được cúi xuống hôn cô.
“Anh sẽ không khó chịu sao?” Cô hỏi.
“Khó chịu điều gì?”
“Rõ rang không cần em đi làm kiếm tiền, em lại nhất định đi, không chịu ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc con.”
“Đồ ngốc.” Anh nhẹ nhéo hai má cô, sau đó hai tay kéo cô ôm vào long. “Nói cho em nghe, chờ em quay lại sẽ rất bận rộn nha, bởi vì Ánh Nhu sẽ chuyển qua nới khác.” Anh nói với cô.
“Điều đi đâu?” Cô hỏi.
“Phòng phó tổng tài.”
“Còn Cao thư ký đâu?” Cao thư ký là thư ký của phó tổng.
“Cô ấy chỉ làm đến hết tháng này.”
“Vì sao?”
“Lý do riêng, nghe nói hình như là trưởng bối trong nhà thân thể không khỏe, cần có người chăm sóc chiếu cố cả ngày, anh cũng không rõ, nhưng chắc chắn muốn tạm thời rời khỏi cương vị.”
“Vì sao không điều Khả Khiết qua đó, mà lại là Ánh Nhu? Khả Khiết có vẻ có kinh nghiệm, hẳn là có thể một mình đảm đương tốt hơn chứ?”
“Điều Ánh Nhu qua đó, đương nhiên là có lý do.”
“Lý do gì?” Cô tò mò ngẩng đầu hỏi anh.
“Em đoán xem?” Miệng anh khẽ nhếch lên.
Cô đăm chiêu suy nghĩ một chút, sau đó đoán: “Sẽ không phải là hai người họ trong đó có gì đi?”
Anh đột nhiên mở lớn hai mắt, lộ vẻ khó tin “Em làm sao biết?” Anh hỏi
“Bởi vì em thông minh, giỏi đoán ý người khác.”
Anh cười ha ha.
Nàng vung tay đấm anh một cái.
Anh hôn cô hỏi: “Ánh Nhu nói với em?”
“Cô ấy cái gì cũng không nói cho em nghe.” Cô đắc ý nói.
“Vậy em làm sao biết được?”
“Vậy còn anh? Sao anh lại biết?” Cô hỏi ngược anh.
“Anh phát hiện Kiến An mỗi khi nghe đến tên Ánh Nhu, hoặc chuyện có liên quan đến nàng, mắt đều sáng lên. Còn Ánh Nhu mỗi lần thấy anh ấy, đều không biết nhìn đi hướng nào, mặt còn phiếm hồng.”
“Không nghĩ tới đại tổng tài trăm công nghìn việc như anh, cũng sẽ chú ý những chuyện nhỏ này.” Cô giễu anh.
“Một bên là em gái kiêm thư ký của anh, một bên là trợ thủ đắc lực, hai người họ đều giống nhau cả ngày mất hồn mất vía, anh có thể không để ý sao?”Anh thở dài “Nhưng còn em , cả ngày trong nhà ở cữ, sao còn có thể biết chuyện của bọn họ?”
“Bởi vì em có cơ sở ngầm.”
“Cơ sở ngầm..” Anh nhướng một bên long mi, cố ý đem tầm mắt chuyển hướng bụng nàng, sau đó thong thả trở về phía sau đầu “..bút?”
Cô bị chọc cười ra tiếng, không nhịn được lại duỗi tay đấm anh một cái. “Là cơ sở ngầm, không phải cơ sở ngầm bút!” Cô không nín được cười nói.
“Lão công đây có thể biết cơ sở ngầm của em là ai chăng?” Anh một lần nữa đem cô ôm vào lòng.
“Đương nhiên không được.” Cô lập tức trả lời.
“Vì sao lại không được?”
“Như vậy anh mới khồng dám tùy tiện làm chuyện có lỗi với em, cẩn thận tai vách mạch rừng nha.” Cô nửa đùa nửa thật, cười mà không cười nhếch miệng nói, nói xong còn hôn anh một cái, khiến Lôi Cánh nhất thời dở khóc dở cười.
“Em cảm thấy anh sẽ làm chuyện gì có lỗi với em?” Anh hỏi cô.
“Không biết, có lẽ là nhìn lén cô gái xinh đẹp nào đó nha.”
“Trong lòng anh đã có một cô gái, cần gì đi nhìn lén ai?”
“Trong lòng?”
“Một cô này.” Anh gắt gao kéo cô lại gần, làm cho cô không nhịn được vừa cười vừa giãn ra.
“Em là con gái.”
“Đương nhiên, trong lòng anh, trong mắt anh, độc nhất vô nhị vĩnh viễn chỉ có người con gái thuộc về anh.” Nói xong, anh hôn cô.
Hai vợ chồng nói chuyện phiếm thêm một lát, mới tắt đèn đi ngủ, chấm dứt một ngày hạnh phúc bình thường.
Mỗi ngày đều là như vậy.
Trở lại làm việc sau thời gian ở cữ, Nhĩ Nhĩ có cảm giác như cá gặp nước, quả nhiên là cô vẫn thích hợp đi làm hơn là mỗi ngày ở nhà làm nhàn thê lạnh mẫu.
Dù vậy sau khi đi làm trở lại, cũng không phải chuyện nào cũng khiến cô vui vẻ, có một việc khiến cô cứ buồn bực từ ngày đầu đến giờ.
Người trong công ty nói: “Trử tỷ, rất hạnh phúc nha? Nhìn chị phúc hậu hơn đó.”
Còn nói: “thư ký Trử, chị ở cữ xem ra được bồi dưỡng rất tốt nha, trước kia gió thổi qua cũng làm chị bay được, hiện tại thì có bão cũng chẳng làm chị lung lay, tốt lắm.”
Tốt?
Cô tuyệt đối không thấy tốt!
Cô thật sự béo lên nhiều như vậy, rõ ràng như vậy sao?
Lôi Cánh và mẹ đều nói không, sinh con, ở cữ xong, béo lên một chút là chuyện đương nhiên, một thời gian thân thể sẽ trở lại bình thường.
Bọn họ còn ba hoa nói rằng,cô trước kia quá gầy, hiện tại mập lên chút là hoàn hảo, so với trước đây còn xinh đẹp hơn nhiều lần, làm cô đinh ninh là thật, kết quả giờ… ô ô ô, tất cả đều là nói dối a!
Nhưng cô có thể trách họ sao? Cân nặng của cô trước và sau khi sinh chênh lệch lên đến sáu kg, thế mà cô có thể tin tưởng lời họ nói rằng cô chỉ béo lên một chút? Cô thật sự là ngốc mà.
La Mã không phải được dựng lên trong một ngày, cũng như vậy,sáu kg thịt béo trên người cô bây giờ, là do chính cô không biết khống chế việc ăn uống đi?
Chỉ là việc béo lên như một khối tích tụ đè nặng ngực cô,cho dù không ai nói gì về bộ dáng hiện tại của cô, cô vẫn cảm thấy buồn nha.
Hơn nữa hôm nay ở trong toa-lét nữ, cô vô tình nghe thấy 2 người nói chuyện với nhau, hại cô buồn muốn chết.
Hai giọng nói nghe không giống người trong công ty, vậy nê mới dám to gan lớn mật trắng trợn phê bình cô, mơ ước lấy được Lôi tổng tài.
“Mỗi lần nhìn đều cảm thấy anh ấy rất đẹp trai nha, lại có năng lực, thật sự rất tuyệt.”
“Đúng vậy a, tuổi còn trẻ đã làm chủ một công ty nổi tiếng giàu có, thật sự rất lợi hại.” Cô Ất phụ họa nói, “Giống như nam nhân vật chính trong tiểu thuyết, trẻ tuổi, đẹp trai, nhiều tiền, hơn nữa lại là tổng tài, thật không nghĩ tới trong cuộc sống thật sự có dạng nam nhân này.”
“Chỉ tiếc là đã kết hôn rồi, nếu anh ta chưa kết hôn thì tốt quá.” Cô Giáp thở dài nói.
Từ đầu hai cô này chỉ là mải mê bàn luận về Lôi tổng tài, tỏ vẻ thèm muốn lão công của nàng, không ngờ được ngay sau khi dứt tiếng thở dài, các cô đã đột nhiên chuyển đề tài công kích người vô tội như cô.
“”Cậu có thấy qua lão bà của anh ta chưa?” Cô Ất nói.
“Người nào? Cô ta hôm nay có ở đây sao? Mình nghe nói lão bà của anh ấy bây giờ đi làm trong công ty.”
“Chính là người phụ nữ đưa tư liệu vào phòng họp trong hội nghị vừa tiến hành hôm nay đó.”
“Người phụ nữ béo mập đó á?” Ánh mắt khó tin cùng thanh âm phá kính vang lên, “Cậu nói thật sao?”
“Chính xác.”
“Người phụ nữ đó… Ta không nhớ rõ diện của cô ta, nhưng ta nhớ rất rõ điều đó. Anh ấy sao có thể lấy một người phụ nữ giống voi như vậy?”
Voi? Trử Nhĩ Nhĩ ở trong gian toilet mở to hai mắt, thiếu chút chết ngất.
“Nghe nói bọn họ là có rồi mới kết hôn, mới hơn nửa năm đã sinh hạ đứa nhỏ.”
“Có nghĩa bọn họ là vì con mà kết hôn?”
“Nghĩ cũng đúng, nếu không một phụ nữ giống như cô ta, dựa vào cái gì mà chiếm được tình cảm đó?”
“Nghe nói cô ta trước đây hình như là thư ký của anh ta.”
“Không phải trước đây, mà hiện tại cũng vậy, bởi vậy có thể thấy được, nhất định là cô ta tự mình trèo lên giường của Lôi tổng tài, sau đó may mắn có bầu, mới có thể gả vào cửa nhà giàu. Kết quả, người ta căn bản không thích cũng không yêu cô ta, chỉ vì đứa nhỏ mà miễn cưỡng đồng ý cưới cô ta, chờ khi cô ta sinh xong liền ngay lập tức đưa cô ta trở về vị trí cũ, khiến cô ta nhìn nhận rõ ràng rằng mình vĩnh viễn chỉ là một thư ký quèn. Thật sự là đáng thương a.”
“Cái này là tự làm tự chịu thôi, đáng thương phải là Lôi tổng tài phải chấp nhận lấy nữ nhân đầy tâm cơ kia chứ.”
“Thật muốn biết khi nào bọn họ sẽ ly hôn a?”
“Có lẽ nhanh thôi.”
Hồi tưởng lại đoạn đối thoại giữa hai người đó, Nhĩ Nhĩ vẫn có cảm giác chết đứng cả người.
Hai nữ nhân bát quái kia rốt cuộc là từ đâu nhảy ra? Thật sự khiến cô tức chết mà.
Kỳ thật cô cũng không để ý đến chuyện người khác vì ghen tỵ mà bêu xấu cô, hoặc nguyền rủa cô hôn nhân không được hạnh phúc, vì dù sao tự cô biết cô rất hạnh phúc là đủ rồi, nhưng vấn đề ở chỗ, mấy chữ “phụ nữ béo mập, giống con voi” này thật sự làm cô tổn thương a.
Cô thật sự trở nên béo vậy sao? Dù vậy dùng voi để hình dung vóc dáng cô, thật sự cũng rất tổn thương đó.
Nhưng sở dĩ cô cảm thấy tổn thương, điều đó chứng tỏ bọn họ quả thật chọc trúng nỗi đau của cô. Lời nói thật sự đả thương người khác, những lời này thật sự là rất quá đáng, rất đáng giận nha.
“Aizzz!”
“Sao lại thở dài vậy?” Lão công từ ngoài cửa bước vào, vừa vặn thấy nàng thở dài một cái, liền cất tiếng hỏi.
Nhìn dáng người cao ngất, mười năm vẫn như cũ không thay đổi của anh, cô càng thêm ai oán.
“Anh sao lại đẹp trai đến vậy nha?” Cô trừng mắt nói.
Lôi Cánh ngây người ngẩn ngơ “Cái gì?”
“Em nói anh tại sao lại đẹp trai đến vậy, lại rất vĩ đại, luôn là đối tương mơ ước của đàn bà con gái, làm em bị vạ lây đến.” Cô rầu rĩ trừng mắt nói.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh đi đến ngồi xuống cạnh cô, hai tay ôm cô ôn nhu hỏi.
“Không có gì.” Cô quyệt miệng nói, không muốn cho anh biết người khác nói cô giống con voi.
“Không có gì sao ngữ khí lại như vậy? Còn có vừa rồi em nói “bị vạ lây” là sao? Có người khi dễ em sao?
“Anh cảm thấy lão bà của anh là người dễ dàng bị người khác khi dễ sao?” Cô lườm anh, hỏi ngược lại.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Nói ra anh mới có thể giúp em giải quyết tốt được chứ?”
Cô lười biếng nhìn anh, sai đó chậm rãi nói “Chuyện này anh cũng không giúp được gì.”
“Em không nói, làm sao biết anh không giúp được?” Anh nhíu mày hỏi.
“Anh có thể giúp em giảm béo sao?”
Anh lại nhíu mày sâu hơn “Giảm béo?”
“Ừm.”
“Em có mập đâu mà giảm?” Anh trầm mặc một chút rồi hỏi cô.
Cô ném cho anh ánh mắt ý bảo “Dù sao nói với anh, anh cũng không hiểu”.
Lôi cánh có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại từ lúc sinh con xong đến giờ, cô luôn trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mặt mày nghiêm trọng, anh lại cảm thấy, chỉ cần lão bà cao hứng, có gì là không thể?
Nhưng trước hết, cô phải đáp ứng một điều kiện của anh.
“Không được làm hao tổn sức khỏe.” Anh nghiêm túc nói.
Cô lập tức cười rạng rỡ, sau đó hôn anh một cái thật kêu “Anh yên tâm, em sẽ không dùng bậy bạ mấy thứ thuốc giảm béo đâu, em định sẽ dùng cách vận động nhiều để giảm cân, đại khái là một tuần đi tập tại phòng tập thể thao hai ba buổi gì đó.”
Kế hoạch của cô làm anh cảm thấy hơi buồn cười.
“Như vậy thật sẽ có hiệu quả sao?” Anh nửa cười nửa không hỏi cô.
“Chỉ cần có thể tiêu hao năng lượng và lưu hãn, chắc là sẽ có tác dụng, không phải sao?” Cô nói mà không thực sự khẳng định.
“Nếu chỉ cần tiêu hao năng lượng và lưu hãn là có hiệu quả, vậy em cần gì bỏ gần tìm xa?” Anh nói.
“Anh có ý gì?”
“Anh biết có một hoạt động có thể làm tại nhà, có thể tiêu hao năng lượng nhanh và nhất định cũng vận động lưu hãn.”
“Làm gì mà chỉ có một? Em cũng biết có rất nhiều hoạt động có thể làm tại nhà, nhưng chủ yếu là kiên trì bền bỉ, nếu chính mình không thể kiên trì, cũng chỉ có thể chấp nhận đến trung tâm thể hình, để cho giáo luyện đốc thúc thôi.”
“Anh sẽ đốc thúc em.”
“Anh?” Cô hoài nghi nhìn anh, vẻ mặt ko tin tưởng “Anh muốn đốc thúc em thế nào? Cùng vận động với em sao?”
“Đương nhiên.” Miệng anh khẽ nhếch lên, hơi hơi mỉm cười.
“Cùng nhau vận động đương nhiên là biện pháp tốt, nhưng nếu anh cũng lười biếng, không thể kiên trì thì sao?” Cô hỏi lại.
“Tuyệt đối không có khả năng đó.” Anh nói như chém đinh chặt sắt.
“Anh sao có thể nắm chắc như vậy? Đi làm về, anh đều than mệt, làm sao còn có sức theo giúp em vận động?”
Anh dựa vào cô, khẽ cắn cắn vành tai cô nói nhỏ “Anh đã khi nào bê trễ chuyện làm tình cùng em chưa, lão bà?”
Cô ngây người ngơ ngẩn, quay lại nhìn hắn dở khóc dở cười “Xin hỏi vận động anh nói là loại vận động gì?”
Anh nhìn cô nhếch miệng cười khiêu khích, không nhanh không chậm đáp lời “Đương nhiên là vận động trên giường.”
Nhĩ Nhĩ chỉ còn biết trợn mắt nhìn anh.