Có người muốn tố cáo? Còn đến xem náo nhiệt?
Phượng Vũ vội vàng cất túi đồ ăn, gọi mọi người đi về.
Xe ngựa và ngựa đều buộc ở xa, mấy thủ hạ vội vàng chạy ra dẫn ngựa đánh xe. Người của Long gia đứng một bên. Long Nhị bắt đầu trách móc Long Tam: “Cho đệ cơ hội cứu Mộc nhi, sao đệ để bọn ta đợi lâu thế?”
“Vân Thanh Hiền mãi không ra tay, lại còn nói chuyện. Nghe chuyện của hắn cũng tốt mà, vì thế đệ cứ chờ. Kết quả hắn kể lể mãi mới xong, nói rồi tốt hơn mà, đệ cứ chờ thôi.”
Long Nhị trợn mắt nhìn đệ đệ mình. Đây là chuyện cứu người, lại còn nghe chuyện?
“Biết thế ta tự đi.”
“Huynh mà tự đi thì bọn đệ còn phải cứu cả huynh, từ một con tin thành hai, còn bị uy hiếp nữa.” Phượng Vũ hoàn toàn đứng về phía Long Tam.
Long Nhị lại trợn mắt nhìn Long Tam: “Cuối cùng là đệ thấy vợ đệ được chỗ nào?” Suốt ngày eo xèo ồn ào nhức đầu.
Long Tam dịu dàng cười với Phượng Vũ: “Thích nàng ở chỗ đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi không cần để ý đến bề ngoài, không để ý đến tính tình.”
Ôi, lại còn thay nhau trêu chọc hắn? Long Nhị liếc mắt. Theo hắn thấy, Phượng Vũ đúng là đặc biệt. Ăn đặc biệt lắm, gây sự đặc biệt nhiều, đặc biệt hay đánh đấm.
Vợ chồng Long Tam không thèm để ý hắn, hai người nhìn nhau cười tình tứ. Long Nhị cũng không tỏ ra yếu kém, kéo Cư Mộc Nhi về bên mình.
Cư Mộc Nhi nghe bọn họ cãi nhau mà không nhịn được cười. Nàng vẫn còn nhiều vấn đề muốn hỏi: “Làm sao tướng công tìm được ta?”
Cái này thì Long Nhị rất đắc ý: “Ta làm trò trước mặt Vân Thanh Hiền và các quan, để Hoàng thượng xỉa xói. Ông ta hạ chỉ đưa nàng vào nhà giam, còn nói sẽ tra tấn nàng. Vì thế chuyện ta muốn cướp ngục là đương nhiên, lý do rõ ràng đầy đủ, bọn chúng nghe trộm sẽ không nghi ngờ. Vân Thanh Hiền còn có tật giật mình nên không muốn nàng bị tra tấn thẩm tra. Hắn ta không xác định được nàng biết bao nhiêu, nhỡ nàng không chịu nổi tra tấn thì sẽ khai ra điều bất lợi cho hắn ta. Vì thế ta cố tình nói rằng giờ Sửu đến cướp ngục, xem hắn thu xếp thế nào.”
Cư Mộc Nhi gật đầu. Long Nhị nói tiếp: “Hắn ta cho người theo dõi ta, xem ta thu xếp, chuẩn bị đón nàng lúc giờ Sửu thế nào, mà hắn ta cũng tin chắc rằng ta phải làm thế. Vì thế hắn ta cũng chuẩn bị. Có điều hắn ta không ngờ rằng ta cũng cho người theo dõi hắn ta.”
“Thật ra bọn ta biết hắn chọn nơi này, định đưa nàng đến đây. Để hắn không nghi ngờ, bọn ta đến đây mai phục trước. Hắn vốn cẩn thận, đương nhiên sẽ để ý xem có bị theo dõi không. Có điều hắn không ngờ rằng bọn ta đã đi trước một bước.” Long Tam nói tiếp.
Cuối cùng Cư Mộc Nhi cũng hiểu. Bây giờ xe ngựa đã đi được đoạn đường xa, đoàn người nhanh chóng đến phủ nha.
Trên đường đi, Long Nhị rất để ý đến bàn tay dính thuốc đỏ của Cư Mộc Nhi, tỏ vẻ bất mãn: “Sao lại ra thế này?”
Cư Mộc Nhi nói nguyên nhân cho hắn. Long Nhị cười: “Nàng còn chiêu đấy nữa.”
Cư Mộc Nhi giải thích: “Con gái phường nhuộm hay…”
“Ta biết là ai.” Long Nhị không đợi nàng giải thích đã chặn lời. Hắn biết thừa, chẳng tò mò gì hết.
Cư Mộc Nhi bĩu môi: “Giọng của tướng công lại thế rồi. Rốt cuộc tướng công giấu diếm ta những chuyện gì?”
Long Nhị cười hì hì: “Không nhiều không nhiều đâu, hơn nữa nàng bảo cô ấy tặng đồ cho nàng, không phải là cũng lừa ta sao?”
“Ta đâu có ý giấu chàng, chỉ là trong tù khó nói cho chàng biết. Nhưng những chuyện chàng thu xếp từ khi chúng ta thành thân, chàng không nói cho chúng ta biết.”
Hai người cứ vừa đi vừa cãi nhau, đến tận phủ nha.
Con gái phường nhuộm trong lời hai người nói chính là Trần Liễu Du, gả cho Trần Lương Trạch. Hiện giờ, cô đang ở trong đại đường của phủ nha, được Thiết tổng quản cho người che chở và đang tố cáo Đinh Nghiên Hương.
Đương nhiên Đinh Nghiên Hương cũng không thua kém. Cô ta dẫn theo hộ vệ của Vân phủ, đứng hết một phía của công đường. Trần Lương Trạch và mẹ Kỳ, có cả Cư phụ cũng đến, ai ai cũng sốt ruột.
Thật ra Đinh Nghiên Hương đang rất hoảng sợ. Cô ta không thể nghĩ được rằng chuyện bị bại lộ nhanh đến vậy. Liễu Du được Thiết tổng quản đưa đến, không biết có phải cô ấy bị người của Long gia phát hiện lúc ra tay không. Cô ta lại khinh địch, nhỡ bị khai ra ở đây thì biết làm sao.
Nhưng nhìn Liễu Du thản nhiên thế này, không hề hoang mang, Đinh Nghiên Hương lại thấy ngờ ngợ. Hay cô ta bị người đàn bà này lừa?
Nhưng rõ ràng tướng công của cô ấy là tình cũ của Cư Mộc Nhi, cô ấy cũng tràn ngập thù hận… Đinh Nghiên Hương mím chặt môi. Nói chung là trước khi tướng công xuất hiện, cô ta sẽ không nói gì hết.
Vân Thanh Hiền đi đâu, Đinh Nghiên Hương không biết. Cô ta cũng chưa biết rằng Cư Mộc Nhi chưa chết. Chỉ có nghe phủ doãn Khâu Nhược Minh nói rằng Cư Mộc Nhi mất tích.
Dù Trần Liễu Du đã giao thư tay và thuốc độc của Đinh Nghiên Hương giao lại cho quan phủ, cũng kể lại toàn bộ chuyện Đinh Nghiên Hương sai khiến mình, hơn nữa nha hoàn đưa tin cũng như theo dõi Liễu Du cũng bị bắt về quy án, nhưng Đinh Nghiên Hương vẫn kiên quyết nói rằng “họ nói bậy”, không hề hé răng điều gì khác.
Cô ta không nói gì nhưng Khâu Nhược Minh cũng không nhàn rỗi. Đầu tiên, ông hỏi cung Trần Liễu Du, sau đó lại hỏi cung nha hoàn, rồi đem bột thuốc độc đi kiểm tra. Qua kiểm tra, kết luận rằng bột thuốc độc này giống với bột thuốc độc hại chết tám tên bắt cóc kia.
Khâu Nhược Minh quát ngay tại đó, nhưng Đinh Nghiên Hương vẫn kiên quyết không nói, dù cô ta rất sợ. Khâu Nhược Minh đập kinh đường mộc (1), chưa kịp nói gì thì nha dịch bên ngoài báo rằng Khang Vương dẫn Long Nhị gia cùng Cư Mộc Nhi và Vân đại nhân về.
Khâu Nhược Minh cực kỳ vui mừng. Những người này về có nghĩa là vụ án có tiến triển. Đinh Nghiên Hương cũng vui mừng, cho rằng mình đã có chỗ dựa.
Mọi người bước vào. Tất cả tìm chỗ ngồi, uống nước, nhận người quen, trò chuyện vui vẻ một lúc.
Cư phụ thấy con gái quay về yên ổn thì ôm lấy nàng, khóc òa lên. Ông đã lớn tuổi, dạo gần đây ngày nào cũng trải qua những điều đáng sợ. Đời ông đã không tốt, chẳng nhẽ đời con gái ông cũng thế?
Đinh Nghiên Hương thấy Vân Thanh Hiền bị đánh vào gáy, mặt hắn ta dính thuốc đỏ, còn tưởng hắn ta bị thương, vội vàng hỏi thăm. Hai vợ chồng trao đổi nhỏ mấy câu.
Khâu Nhược Minh quát to, thu hút sự chú ý của mọi người. Chuyện hôm nay phải thẩm vấn, ngoại trừ việc Đinh thị thuê người giết người, còn có vụ án Vân Thanh Hiền cướp ngục.
Vân Thanh Hiền vốn là mệnh quan triều đình, vì thế Khang vương và các vị quan khác sẽ tham gia thẩm vấn cùng. Mọi người tỏ ra tức giận một lúc, sau đó quá trình thẩm vấn mới bắt đầu.
Đầu tiên là Long Nhị, hắn lên tiếng tố cáo vợ chồng Vân Thanh Hiền âm mưu ám hại Cư Mộc Nhi. Vợ thuê kẻ giết người, chồng thì cướp người định thủ tiêu. Hắn kể lại quá trình hai việc này thật cẩn thận, cuối cùng thỉnh cầu Khang vương và các đại nhân phán xét hộ mình.
Mọi người không nói gì. Vân Thanh Hiền lên tiếng: “Vân mỗ được biết rằng Hoàng thượng đã lên tiếng gạt bỏ quan hệ giữa Cư Mộc Nhi với Long gia, không biết Nhị gia bây giờ lấy thân phận gì để tố cáo thay người khác?”
Long Nhị hận nhất việc người khác nhắc đến chuyện này, thế mà hắn liên tục bị mọi người chọc vào. Hắn điên tiết nhìn Vân Thanh Hiền: “Vân đại nhân nên tự lo lắng cho mình đi, đừng quan tâm đến chuyện của ta quá. Dù tạm thời Mộc nhi không phải phu nhân của ta, có điều ta là hôn phu của nàng, vẫn còn quan hệ. Hơn nữa, Mộc nhi giờ dựa vào bố mình, có điều nàng đang hoảng sợ nên khó nói chuyện. Bố nàng đã lớn tuổi, cũng khó nói. Ta đây vẫn là chồng trước kiêm hôn phu, có vấn đề gì không được?”
Tạm thời không phải phu nhân, lời này cũng được. Chồng trước cũng không sao, lại còn đâu ra một hôn phu nữa? Nói đi nói lại, dù sao cũng là hắn muốn chiếm vị trí “hôn phu” mà thôi.
Có điều mới hòa ly chưa được nửa ngày, nhanh vậy đã thành vị hôn phu, hắn đúng là bạo mồm.
Mọi người hai bên len lén bụm miệng cười. Long Nhị rất không vui. Giờ thì Cư Mộc Nhi đã hiểu vì sao Long Nhị sốt ruột đòi lấy nàng lần hai mà phải có ý chỉ của Thái hậu. Bởi vì, trong mọi kế hoạch, hắn phải là chồng của nàng, hắn nhất định phải có thân phận đó, đường đường chính chính mà can dự vào mọi chuyện.
Vì thế, chuyện nàng vào tù chắc chắn do Nhị gia nhà nàng làm.
Cư Mộc Nhi còn đang suy nghĩ, Khâu Nhược Minh lại đập đường kinh mộc, lấy lại không khí nghiêm chỉnh.
Lúc trước đang thẩm vấn dở chuyện Đinh Nghiên Hương thuê kẻ giết người, giờ Khâu Nhược Minh lại tiếp tục.
“Vân Đinh thị, ngươi có nhận tội không?”
Đinh Nghiên Hương thấy Vân Thanh Hiền ở cạnh mình, lưng cũng thẳng hơn, rành rọt trả lời: “Hoàn toàn là Trần Liễu Thị vu oan, ta không quen cô ấy.”
Bây giờ Liễu Du lại nói: “Đại nhân, về chuyện quen biết Vân phu nhân, ta có nhân chứng. Lần đầu gặp mặt ở ngoài đại lao của phủ nha là ở quán điểm tâm dưới tàng cây lớn. Đại nương ở quán điểm tâm có thể làm chứng. Sau đó, khi chúng ta nói chuyện ở quán trà, có đại thúc làm chứng…”
Cô ấy chưa nói hết, Vân Thanh Hiền đã cười nhạt: “Quán điểm tâm làm ăn tốt, khách ra vào không ngừng. Cửa hàng trà Lý Đồng cũng người đến người đi liên tục. Chỉ không biết vị phu nhân này sao chắc chắn rằng những người đó nhìn thấy cô đến, mà cũng đảm bảo rằng họ không quên? Vân mỗ đã điều tra không ít vụ án, nhìn thấy nhiều nhân chứng, nếu chỉ gặp một lần mà nhớ rõ được quả thật hiếm. Vì thế, vị phu nhân này xin ăn nói cẩn thận khi đưa nhân chứng ra.”
Liễu Du không bị Vân Thanh Hiền hù dọa. Cô cười cười: “Ý Vân đại nhân là sợ rằng người ta không nhớ được rằng ta đã gặp Vân phu nhân. Chính vì thế nên ta luôn tìm cơ hội để có nhân chứng nhìn thấy bọn ta gặp nhau, nhớ hộ ta. Ta lặng lẽ hỏi họ rằng
ta có mắt như mù, ta vừa nói chuyện với vị phu nhân kia, có phải đó là Vân phu nhân nổi tiếng người người đều biết đó không? Vậy là người không để ý đến tôn phu nhân cũng phải nhìn lại vài lần, chăm chú quan sát. Thế là họ sẽ nhớ kỹ bọn ta.”
Vân Thanh Hiền nhướng mày, liếc nhìn Đinh Nghiên Hương. Nhìn là hắn ta biết có người gài bẫy cô ta, chỉ không ngờ lại gài thâm thế này, chuẩn bị sẵn cả nhân chứng và vật chứng. Hơn nữa, không phải mua chuộc nhân chứng, cũng không phải xui khiến, mà là dùng tự nhiên, không để lộ chiêu bài.
Quả là không ngờ được.
Nếu như mọi chuyện đã được chuẩn bị từ trước, vậy thì mọi điều Long Nhị đưa ra đều không chỉ là lời tố cáo suông.
Đinh Nghiên Hương cũng tỏ ra khiếp sợ. Cô ta hoàn toàn không muốn bị chú ý, vì thế luôn chọn nơi bí mật, góc kín, ít người qua lại, hơn nữa trước khi gặp mặt Trần Liệu Du, cô ta còn thay đồ sang vải trắng, để sau này còn có thể chối bỏ việc quen cô ấy. Không ngờ hôm nay trời đất lại thay đổi hoàn toàn.
Liễu Du cười ngọt ngào, nói với Đinh Nghiên Hương: “Phu nhân cảm thấy ngoài ý muốn? Thật ra là phu nhân không hiểu rõ tình hình thôi. Thanh mai trúc mã với Mộc nhi không chỉ có tướng công,” cô dừng lại một chút, “ta cũng vậy.”
Không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn có ân tình sâu nặng.
Vì thế mới có sự sắp xếp này của Long Nhị gia.
Vốn là Long Nhị đến tìm Liễu Du, vì Cư Mộc Nhi nói cho hắn biết rằng Liễu Du cầm ba phần của cầm phổ.
Cầm phổ vốn giấu ở chỗ Trần Liễu Du. Bằng điểm này, Long Nhị đã thấy Liễu Du là người phụ nữ đáng tin.
Nhưng Long Nhị rất cẩn thận, hắn vẫn điều tra Liễu Du. Kết quả điều tra khiến hắn rất hài lfong.
Khiêm tốn, không thu hút sự chú ý, thông minh sáng suốt, còn dám chịu trách nhiệm. Vì thế Long Nhị chọn Trần Liễu Du hành sự.
Còn một nguyên nhân khác cũng rất quan trọng: thân phận của cô ấy – vợ của Trần Lương Trạch.
Năm đó, chuyện Cư Mộc Nhi từ chối kết hôn được truyền đi khắp nẻo ngõ ngách. Trần Lương Trạch và Cư Mộc Nhi là thanh mai trúc mã tình cảm sâu sắc là chuyện ai cũng biết. Mà chính chuyện từ hôn này lại khiến mọi người quên mất một việc: đó là nương tử sau này Trần Liễu Du của Trần Lương Trạch cũng là bạn từ bé. Dùng lời nói của đàn ông, thì tức là giữa bọn họ có giao tình.
Nhưng mọi người chỉ quan tâm đến lời đồn, không quan tâm đến tình cảm thân thiết giữa hai người còn hơn cả tình cảm của Cư Mộc Nhi và Trần Lương Trạch ngày ấy.
Đương nhiên là bởi vì có Trần Lương Trạch ở giữa.
Đối với người ngoài, một là tình cũ, một là vợ mới, đương nhiên hai người phụ nữ này không thể thoải mái với nhau. Lời đồn đại nào trên phố cũng đặt bọn họ ở hai vị trí đối lập với nhau.
Mà Liễu Du là con gái phường nhuộm, xưa nay chỉ làm việc ở hậu viện, ít khi thể hiện thái độ với người ngoài, vô cùng khiêm tốn, vì thế được Cư Mộc Nhi tin tưởng giao cầm phổ. Nhưng cũng chính vì vậy mà cô hoàn toàn không gặp Cư Mộc Nhi nữa, càng khiến lời đồn hai người có hiềm khích phát tán mạnh mẽ.
Long Nhị lại có thể lợi dụng điều này.
Trước khi triển khai kế hoạch, việc Liễu Du cần làm là lưu ấn tượng lại cho Đinh Nghiên Hương rằng mình là một oán phụ. Hôm ấy, Đinh Nghiên Hương đi dạo trên phố, thám tử của Long phủ báo cáo hành tung của cô ta, vì thế Trần Liễu Du lôi kéo Trần Lương Trạch ra đó. Đầu tiên, cô tìm thời cơ ngồi trò chuyện trước cửa hàng trà, đợi Đinh Nghiên Hương đến thì Liễu Du diễn màn đố phụ dạy chồng.
Bình thường, Liễu Du cũng thường lôi chuyện Cư Mộc Nhi ra để làm nũng Trần Lương Trạch, ra vẻ hờn dỗi, cũng coi như tình thú nho nhỏ của hai vợ chồng, vì thế Trần Lương Trạch cũng không để bụng. Có điều, lần đó tự nhiên Liễu Du lại nổi cáu, anh ta không nghĩ ra, chỉ có thể đuổi theo.
Liễu Du diễn xong, lại không biết có hiệu quả không, vì thế cô đề nghị với Long Nhị rằng nên diễn lại. Có điều Long Nhị cho rằng nhiều lại không hay, còn gây nghi ngờ, một lần là đủ.
Long Nhị đã đoán đúng.
Dù sau này, Đinh Nghiên Hương chưa từng thấy Liễu Du thêm lần nào nhưng ấn tượng thì vô cùng sâu đậm. Bởi vì không xuất hiện trùng hợp lần nào nữa nên cô ta cũng không nghi ngờ.
Cư Mộc Nhi bị bắt là một nước cờ quan trọng của Long Nhị.
Giữa lúc Đinh Nghiên Hương đang suy tính, để cô ta biết rằng Cư Mộc Nhi bị bắt, vì thế Vân Thanh Hiền phí hết tâm tư, không những thế còn cho người gây xích mích.
Vậy là Tô Tinh lên sàn. Cô ấy đến tìm Đinh Nghiên San, vô cùng căm phẫn, ám chỉ chuyện do Vân Thanh Hiền gây ra. Đinh Nghiên San vốn chỉ biết rằng Vân Thanh Hiền có tình cảm với Cư Mộc Nhi, trước đây đã từng muốn lên lớp tỷ phu thay tỷ tỷ, vì thế ngay khi nhận được tin tức này, cô ta sẽ vội vàng nghĩ ngay đến hướng Vân Thanh Hiền muốn dây dưa với Cư Mộc Nhi.
Đúng, Đinh Nghiên San lại đi tìm Đinh Nghiên Hương.
Hiệu quả Long Nhị mong muốn chính là Đinh Nghiên Hương nghe được tin Cư Mộc Nhi vị Vân Thanh Hiền từ miệng người khác. Tin tức này mà do Đinh Nghiên San nói, khi mà Đinh Nghiên Hương vốn đố kỵ với Đinh Nghiên San sẵn, thì là hiệu quả nhất. Nếu Đinh Nghiên San không đến cũng không sao, Đinh Nghiên Hương chỉ cần nghe nói là được.
Đàn bà ghen tỵ cũng như một con sống, sẽ đổ về hướng nó nên đổ.
Vì thế, chỉ cần cái tên Cư Mộc Nhi có liên quan một chút đến Vân Thanh Hiền, Đinh Nghiên Hương sẽ bắt đầu suy nghĩ linh tinh, vậy là đủ rồi.
Chỉ là kết quả thậm chí còn tốt hơn Long Nhị tưởng tượng. Không biết Đinh Nghiên San đã nói gì mà Đinh Nghiên Hương bị kích thích nặng. Mật thám theo dõi Vân phủ của Long Nhị báo cáo rằng Đinh Nghiên Hương đến Hình bộ cả đêm, sau đó lại đến ngoài đại lao của phủ nha nhìn.
Đây là cơ hội cầu cũng khó có.
Vốn Liễu Kha thông báo cho Liễu Du và Trần Lương Trạch rằng Cư Mộc Nhi bị bắt, Cư phụ cũng lo lắng bất an. Trần Lương Trạch cũng rất lo cho Cư phụ, nghe được thông báo cũng muốn đi xem sao, trùng hợp gặp Lý Kha dẫn Cư phụ đi. Thế là vợ chồng Trần Lương Trạch đi trước.
Ngoài cửa đại lao, Liễu Du kiếm cớ khó chịu, không đi vào mà vòng qua chỗ Đinh Nghiên Hương ẩn thân.
Hai oán phụ với nhau, rất ăn ý.
Chuyện Liễu Du cần làm có hai việc: một là thu thập những thông tin mà Vân Thanh Hiền có về vụ án này qua Đinh Nghiên Hương. Đương nhiên là phải thảo luận cả chuyện Cư Mộc Nhi đã mê hoặc Vân Thanh Hiền, Vân Thanh Hiền đã làm gì vì nàng. Liễu Du cũng nói mấy câu khách sáo, bởi vì cô cũng có chuyện muốn kể. Từ nhỏ cô đã lớn lên với Trần Lương Trạch và Cư Mộc Nhi, nắm rất rõ chuyện của anh, không cần bịa chuyện, kể từng chuyện một rồi mắng chửi không tiếc lời.
Cô đã nói, Đinh Nghiên Hương đang nghe cũng không nhịn được mà tuôn hết ra. Hai người qua lại, hai oán phụ hợp nhau, cứ vậy mà kết giao.
Nhiệm vụ quan trọng thứ hai của Liễu Du: tìm ra nhược điểm của Đinh Nghiên Hương khi hãm hại Cư Mộc Nhi. Cụ thể ra, tìm căn cứ chính xác cho việc Đinh Nghiên Hương sai bọn cướp bắt cóc Cư Mộc Nhi. Chuyện này khá là khó khăn. Loại chuyện vi phạm pháp lệnh này, Đinh Nghiên Hương sẽ không dễ dàng nói ra, lại không đưa chứng cứ. Mà Liễu Du muốn cô ta tiếp tục tin mình, vì thế không thể ép quá.
Chuyện này Long Nhị đã giúp Liễu Du giải quyết.
Long Nhị nói với cô rằng không nên quan tâm đến chuyện năm đó Đinh Nghiên Hương đã làm. Chuyện cũ rất khó đào lại, không bằng dụ cô ta làm chuyện ác bây giờ.
Long Nhị cảm thấy Đinh Nghiên Hương chắc chắn sẽ ra tay với Cư Mộc Nhi dựa vào ba điểm:
Một. Hắn cảm thấy người đàn bà này rất ngu. Trước kia, cô ta bức hôn Cư Mộc Nhi vì muốn lấy lòng Vân Thanh Hiền, nhưng lại cho bà mối đến cửa cướp dâu, đúng là ngu không ai bằng. Không chỉ không có khả năng đạt được mục đích của chính mình, còn làm mất hết mặt mũi của Vân Thanh Hiền. Long Nhị nghĩ nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ ném cô ta xuống núi, đỡ phải nhìn cho vướng mắt. Mà sự ngu xuẩn của Đinh Nghiên Hương còn thể hiện ở vụ án bọn cướp.
Long Nhị nghĩ vụ án bắt cóc đó chắc chắn do Đinh Nghiên Hương làm, bởi vì loại việc bắt Đinh Nghiên San để phủi tay này, phải ngu lắm mới làm được. Vân Thanh Hiền thì không rồi. Vân Thanh Hiền là người làm việc trật tự rõ ràng, vững vàng, chu đáo, chặt chẽ. Kể tử sau khi hắn phát hiện ra Vân Thanh Hiền cũng có tình cảm với Cư Mộc Nhi, hắn càng chắc chắn. Hắn ta cũng như hắn, không thể tha thứ cho kẻ đã chạm vào Cư Mộc Nhi.
Vụ án này, Long Nhị hướng vào Đinh Nghiên Hương còn bởi vì cô ta không chỉ đố kỵ, cô ta còn độc ác.
Cô ta muốn Cư Mộc Nhi vào Vân gia không chỉ đơn giản là lấy lòng tướng công. Long Nhị dám khẳng định rằng nếu Cư Mộc Nhi vào đó, đừng nói đến ngày lành, sợ là chưa kịp hiểu gì đã mất mạng rồi. Mà Đinh Nghiên Hương không đạt được mục đích này, cô ta sẽ có tâm lý muốn trả thù. Để thực hiện ý đồ trả thù này, cô ta còn xuống tay với muội muội của mình để tránh bị hiềm nghi. Chuyện như thế mà cũng làm được.
Điều thứ ba, đó là to gan. Đã làm chuyện hạ độc ngu đần như thế, chắc chắn phải có lá gan to.
Một người đàn bà độc ác ngu đần nhưng lại to gan, chịu sự kích thích nặng nề, điều kiện ra tay hoàn hảo, cô ta sẽ làm chuyện gì nữa cũng chẳng lạ gì.
Có kích thích. Vân Thanh Hiền nhớ mãi không quên Cư Mộc Nhi.
Điều kiện có. Cư Mộc Nhi bị cầm tù, dễ dàng ra tay.
Ra tay thế nào, Long Nhị cũng nghiên cứu hộ Đinh Nghiên Hương. Trong lúc hỗn loạn, cả nước điều tra án, giang hồ đông đúc không dễ tìm. Nhà mẹ đẻ cứng rắn, nhà chồng không ai dùng được. Vì thế Đinh Nghiên Hương không thể tìm người, không có lựa chọn, bản thân cô ta vốn có thù oán với Cư Mộc Nhi, không phù hợp. Sự xuất hiện của Liễu Du rất đúng lúc, trở thành đồng lõa. Đó chính là cơ hội Long Nhị đưa đến tay Đinh Nghiên Hương.
Điều duy nhất Long Nhị lo lắng chính là Đinh Nghiên Hương không ra tay, hay cô ta bị Vân Thanh Hiền quản chế chặt chẽ, hoặc cô ta nhịn được nỗi uất hận này không. Nhưng may mà mụ đàn bà này còn ngu xuẩn độc ác to gan hơn Long Nhị tưởng.
Kế hoạch diễn ra thuận lợi.
Điều này khiến cho Long Nhị nghĩ rằng tài mưu của hắn vẫn chưa được sử dụng hết, có chút đáng tiếc.
Còn bên kia, biểu hiện của Liễu Du cũng tốt ngoài sức tưởng tượng của Long Nhị. Cô không chỉ lừa được Đinh Nghiên Hương, còn lấy được vật chứng, thậm chí giấu không để Trần Lương Trạch biết chút nào, người xung quanh không ai phát hiện ra, tất cả biểu hiện đều cẩn thận. Trước khi Đinh Nghiên Hương ra tay, cô ta tra xét hành tung của Liễu Du mà không phát hiện ra được gì, vì thế mới yên tâm viết thư hướng dẫn cách ra tay và giao thuốc độc cho Liễu Du.
Khâu Nhược Minh liệt kê mọi chi tiết rõ ràng. Giờ Đinh Nghiên Hương mới hiểu ra, nhưng đã quá muộn.
Chữ viết trong thư là của cô ta, nha hoàn đưa tin là của cô ta, thuốc độc cũng do cô ta đưa. Mỗi lần cô ta gặp Liễu Du đều có người làm chứng. Điều này khiến cho cô ta muốn nói không quen Liễu Du cũng không được.
Còn có một chuyện tệ hại khác: chất độc lần này giống chất độc khiến tám tên bắt cóc kia chết.
Trước kia, cô ta thuê người bắt cóc, sau đó Vân Thanh Hiền cũng biết. Khi đó bọn bắt cóc đã bị bắt, hắn ta thấy cô ta sắp bị lộ nên mắng cô ta một trận, nhưng vẫn thu dọn mọi thứ cho cô ta. Hắn ta đầu độc chết tám kẻ kia.
Khi đó hắn ta dùng thuốc này. Hắn ta nói cho cô ta biết rằng đây là loại độc hiếm thấy, người trong giang hồ cũng ít người biết, vì thế sẽ không điều tra được. Có điều Đinh Nghiên Hương không biết rằng phủ doãn Khâu Nhược Minh đã làm cách nào để nhận ra đây là độc đã giết chết tám tên kia.
Long Nhị vênh váo giải thích nghi ngờ của cô ta: “Cô kém hiểu biết, để ta cho cô biết. Trong thành Bách Kiều có một vị thần y, tên Hàn Tiếu. Cô ấy tinh thông các loại độc, được thầy thuốc trong thiên hạ tôn sùng là bảo điển về mảng giải độc. Vừa khéo rằng cô ấy lại là bạn tốt của Long gia, ta mời cô ấy về xem bệnh cho Mộc nhi, tiện thể nhờ cô ấy qua xem tám thi thể chết vì độc kia. Cô ấy đã nói lại chi tiết tên độc và độc tính của nó cho phủ nha đại nhân. Giờ cô đã hiểu chưa, cô không chỉ bị khép tội mưu hại Mộc nhi với chứng cứ rõ ràng, vụ án tám tên bắt cóc kia, cô cũng không thoát được.”
Đinh Nghiên Hương xanh mặt, không nói nên lời.
Vân Thanh Hiền lạnh lùng nhìn Long Nhị. Đương nhiên hắn ta từng nghe tên Hàn Tiếu, cũng biết Hàn Tiếu đã đến kinh thành, vào Long phủ, là Hàn Tiếu đã cứu Cư Mộc Nhi khỏi cơn nguy kịch. Hắn còn biết Hàn Tiếu có quen biết với công chúa Như Ý, hai người họ đã gặp nhau. Nhưng hắn lại không biết Hàn Tiếu đã đến phủ nha với Khâu Nhược Minh để kiểm tra độc. Có thể nói hành động của Hàn Tiếu vừa đường hoàng, hoành tráng, chỉ sợ người khác không biết; nhưng lại cũng có chút bí mật, không sót dấu vết.
Vân Thanh Hiền nhìn Long Nhị chằm chằm. Cái gã keo kiệt, tham tiền, gian thương lồ lộ này đã bắt đầu mưu tính từ bao giờ?
Nha đường bỗng yên ắng, không ai nói gì. Mọi người đều đang đợi hai người đàn ông kia mở miệng.
Vân Thanh Hiền lên tiếng trước. Hắn ta nói: “Không liên quan đến cô ấy, là ta làm.”
Mọi người hiểu ý hắn, sửng sốt.
“Tướng công!” Đinh Nghiên Hương thốt lên.
Vân Thanh Hiền không nhìn cô ta, hướng về phía Khang vương và Khâu Nhược Minh nói: “Đúng, ta muốn giết Cư Mộc Nhi. Động cơ rất đơn giản: ai cũng biết ta có tình cảm với nàng, nhưng nàng lại gả cho Long Nhị. Lần đầu nàng cưới, ta thuê bọn sơn tặc bắt cóc nàng. Những chuyện sau này đều do ta muốn che giấu mà làm. Lần thứ hai nàng cưới, ta lại chờ cơ hội nàng ngồi tù để hạ độc nàng. Chỉ là lần này ta không dùng được ai, toàn quốc điều tra án, sơn tặc không dễ tìm, ta nghe nói phu nhân có một người bạn tốt, cũng là bạn của Cư Mộc Nhi. Vì thế, ta lợi dụng phu nhân, thông qua bọn họ để hạ độc Cư Mộc Nhi. Ta không tiện ra mặt nên uy hiếp cô ấy làm thay. Có điều Long Nhị lại muốn cướp ngục, vì thế việc hạ độc không thành. Ta đành phải bắt cóc Cư Mộc Nhi, tự tay hạ độc nàng chết. Vì Long Nhị đã sắp xếp cướp ngục, ta cho rằng Cư Mộc Nhi mất tích thì mọi người sẽ nghi ngờ Long Nhị, không ngờ kế hoạch lại thất bại. Đây là toàn bộ sự thật.”
Vân Thanh Hiền bình tĩnh nói xong, Đinh Nghiên Hương khóc òa lên.
Hắn ta tự nhận tội. Không tính đến những kẻ đã mất tích, còn có mạng của tám tên cướp, hai cô gái quê chết oan, tổng cộng đã mười mạng người. Hơn nữa tội cướp ngục, lại còn có ý định giết người. Cộng tất cả lại thì không thể thoát tội chết.
Mọi người trầm mặc, đang nghĩ đến những điều phiền phức về sau. Ai ai cũng bất ngờ khi Vân Thanh Hiền nhận tội hết hộ phu nhân nhà mình.
Long Nhị bỗng cười: “Vân Thanh Hiền ơi, Vân Thanh Hiền, đây chính là kết quả.” Hắn vốn không tìm được nhược điểm của Vân Thanh Hiền, thế nên đành ra tay từ phía người bên cạnh Vân Thanh Hiền. Để Đinh Thịnh đối phó với hắn ta, để phu nhân hắn ta gây phiền toái.
Nếu Đinh Thịnh thắng, Vân Thanh Hiền chết. Còn không thì khi phu nhân hắn gây họa, hắn cũng phải chết. Chính hắn để lộ kẽ hở, cuối cùng cũng vẫn là chết.
Cây to rễ sâu, khó bị đẩy ngã. Đào hết đất xung quanh ra, cây nhất định sẽ tự đổ.
Bây giờ, không có vụ án của Sư Bá Âm, Vân Thanh Hiền cũng không sống nổi. Nhưng Long Nhị đã nhận lời với Cư Mộc Nhi, nhất định phải trả lại sự trong sạch của Sư Bá Âm trong toàn thiên hạ.
“Các vị đại nhân,” không đợi Long Nhị nói, Cư Mộc Nhi đã lên tiếng, “Dân nữ còn một vụ án oan phải báo.”
Mí mắt Vân Thanh Hiền giật giật, nhưng hắn chỉ nghiêm mặt, không nhìn Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi bắt đầu nói.
Là chuyện cũ về một kẻ phụ tình, là một cuốn cầm phổ lưu lại yêu hận.
Quá nhiều người bị liên lụy trong vụ oan sai này. Gần trăm mạng của cả nhà Sử Trạch Xuân. Còn có một người bị xử chém trước mặt mọi người. Một người bị trượt chân ngã xuống sông mà chết. Còn có một cô gái bị mù, lo sợ sống qua ngày, chẳng được yên ổn. Còn có một vị thầy thuốc là nhân chứng, nói là đi xa, không biết còn sống không. Sống không thấy người, chết không thấy xác, không thể nào truy cứu.
Còn có một người phụ nữ mạo danh người khác, là đàn bà chốn thanh lâu bịp bợm, cuối cùng thuê cướp đánh lén ban đêm, đổi lấy tính mạng chính mình.
Cư Mộc Nhi kể từng chuyện từng chuyện của ba năm trước, mỗi điểm đáng ngờ đều được sắp xếp trật tự, từ nghi ngờ đến chứng thực, cuối cùng chính tai mình nghe được Vân Thanh Hiền kể lại. Mọi người nghe mà há hốc mồm.
Vân Thanh Hiền không nói lời nào. Khang vương quát: “Vân Thanh Hiền, lời nói của Cư Mộc Nhi, có phải sự thật?”
Vân Thanh Hiền thản nhiên: “Đã là nghi ngờ thì phải có bằng chứng rõ ràng mới xác định được. Không thể chỉ qua nghi ngờ, lời kể vô căn cứ mà khép tội được.”
Hắn ta liếc nhìn Long Nhị, cũng không thèm nói lại.
Thật ra, dù Vân Thanh Hiền có nhận tội hay không cũng không khác gì, nhưng hắn ta không muốn để Long Nhị đắc ý. Có bản lĩnh thì kiếm bằng chứng mà xét xử. Hắn ta không ngại gây thêm phiền phức.
Liễu Du thì thầm với Cư Mộc Nhi, Cư Mộc Nhi gật đầu. Liễu Du lấy một quyển sách trong ngực ra đưa Cư Mộc Nhi. Cư Mộc Nhi sờ sờ, lòng bùi ngùi vô ngần. Nàng đã từng nghĩ rằng từ khi nàng còn sống, cầm phổ này chẳng thể truyền cho hậu thế được nữa.
“Các vị đại nhân,” Cư Mộc Nhi bước lên phía trước, Long Nhị đỡ nàng, Cư Mộc Nhi giơ cao quyển sách, “Đây chính là cầm phổ do một người mù là dân nữ viết lại. Còn một bản khác nằm trên tay cô nương Lâm Duyệt Dao. Để tránh bị giết, cô ấy đã lánh sang Tây Mẫn quốc. Đợi cô ấy quay về, mọi người có thể đối chiếu nội dung của hai bản cầm phổ, trên đó có bút tích của ta.”
Long Nhị cũng nói: “Có ba cụ già ở thôn Mai Lâm có thể làm chứng rằng trên vai Lý Đông Vượng có bớt kỳ lân. Ở Huyền Sơn hiện nay vẫn còn một thày dạy cầm nhớ được từ khúc độc đáo đó. Lâm Duyệt Dao đã dò hỏi và đến thăm hỏi, thày ấy vẫn còn nhớ, còn chơi được một đoạn. Ông ấy không nhớ người phụ nữ đầu tiên chơi từ khúc này, nhưng không bao giờ quên được từ khúc. Ông ấy còn nhớ rõ rằng người phụ nữ đó có một cậu con trai, tên gọi Thanh Hiền. Trước đây, ông ấy cho rằng một người phụ nữ không thể viết ra một từ khúc hay như thế, con trai bà ấy đến làm loạn cầm quán của ông, người phụ nữ ấy cuống quýt ngăn cản, vẫn gọi con trai là “Thanh Hiền”.”
Vân Thanh Hiền nghe lời kể, trong đầu nhớ lại chuyện cũ. Mắt hắn ta nóng lên, hắn nhắm mắt lại.
“Thanh Hiền”, “Thanh Hiền”, hắn ta nghe thấy tiếng mẫu thân. Bà nói với hắn ta rằng phụ thân hắn ta là một người rất giỏi, bà bảo hắn ta đi tìm phụ thân, còn bảo hắn ta nhắn với ông rằng sức khỏe bà không tốt, không thể chờ thêm nữa, bà không đợi ông quay về như lời hẹn, bà nói không giữ lời.
Hắn ta đã từng quay về quê cũ, nhưng cảnh còn người mất. Những người trước đây hắn quen hoặc đã mất, hoặc rời quê đi làm, còn vài người thì đã quên mất mẹ con hắn ta, quên người mẹ của hắn ta.
Tựa như tên Lý Đông Vượng lòng dạ ác độc ấy, như tên Sử Trạch Xuân dối trá.
Bọn họ không ai nhớ mẫu thân, chỉ có hắn ta nhớ. Chỉ hắn ta vĩnh viễn nhớ đến bà.
Nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Đinh Nghiên Hương nhìn thấy cũng khóc, nhào sang ôm Vân Thanh Hiền: “Tướng công, tướng công…”
Vân Thanh Hiền ôm lấy cô ta, không nói nên lời. Để được nhận bố, hắn ta phải nâng thân phận của mình, vì thế hắn ta lấy người phụ nữ này. Nhưng hắn ta cũng thề rằng mình sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, sẽ không khốn nạn như tên Sử Trạch Xuân kia. Vì thế, khi hắn ta gặp người mình thích, hắn ta cũng không vứt bỏ Đinh Nghiên Hương. Dù Đinh Nghiên Hương có gây chuyện thế nào hắn ta cũng giải quyết hộ. Không ngờ, đến cùng, chỉ có nàng ở bên cạnh hắn ta.
Chuyện đã đến mức này thì không thể không điều tra tiếp. Long Nhị và Khang vương cùng nói rằng người của họ đang bảo vệ nhân chứng, đưa về kinh thành, khi nhân chứng đến là có thể chứng minh hết tất cả.
Vốn là thiếu vật chứng, cứ cãi không nhận thì cũng khó định tội. Nhưng hôm nay tội lỗi chồng chất, thật ra dễ định án. Mọi người cũng không còn nghi ngờ nữa, nhìn phản ứng của Vân Thanh Hiền cũng biết chuyện này có mấy phần là sự thật. Vì thế, mọi người tản đi, vợ chồng Vân Thanh Hiền bị áp giải vào đại lao.
Lúc gần đi, Cư Mộc Nhi nói với Đinh Nghiên Hương một câu:
“Vân phu nhân, cô oán hận ta, đương nhiên là cô yêu Vân đại nhân. Những ta muốn nói cho cô biết một việc: nếu không do cô, chuyện hôm nay không xảy ra.”
Đinh Nghiên Hương thẫn thờ, nhìn Long Nhị cẩn thận đỡ Cư Mộc Nhi ra về.
Đinh Nghiên San vào tù thăm Đinh Nghiên Hương. Nói là thăm, không bằng nói là đến xác nhận.
Hôm nay, cô không biết mình nên nghĩ gì về tỷ tỷ của mình. Cô cảm thấy người tỷ tỷ hai mươi năm qua của mình đã chết rồi.
Cô đến gặp Đinh Nghiên Hương, không biết nên nói gì.
Hai tỷ muội nhìn nhau mãi. Tỷ tỷ trước kia lật đổ nhà mẹ đẻ giờ đang mặc quần áo phạm nhân, lôi thôi bẩn thỉu. Mà muội muội tùy hứng ương ngạnh giờ lại trầm ổn, như ngọc như đá.
Cuối cùng Đinh Nghiên San cũng cất lời: “Muội đi hỏi bố.”
“Cái gì?” Đinh Nghiên Hương chưa hiểu.
“Muội hỏi ông, nếu không phải ông làm, vậy là ai? Muội hỏi ông rằng muội không tìm được, chẳng nhẽ ông cũng không điều tra được? Muội hỏi nếu ông tra được, vì sao ông không trả thù cho muội?”
Đây là nói về vụ án bắt cóc ngày đó. Vấn đề Đinh Nghiên San hỏi cũng chính là điều Đinh Nghiên Hương đã dùng để mỉa mai muội muội và bố mình.
Đinh Nghiên Hương nghe rõ. Cô ta mím môi không nói lời nào. Đáp án thế nào cô ta không quan tâm, cô ta biết bố mình là loại người nào, cô ta hận ông.
Đinh Nghiên San cũng mặc kệ, nói thẳng: “Ông trả lời muội rằng
tỷ tỷ của con làm.”
Đinh Nghiên San nói xong dừng lại. Đinh Nghiên Hương chấn động, từ từ quay đầu lại.
Đinh Nghiên San lạnh lùng nói tiếp: “Ông điều tra được, nhưng vì là tỷ làm nên ông ấy không nói gì. Ông nói rằng tỷ là con gái ông, ông đã từng để tỷ chịu thiệt, vì thế ông coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Ông chỉ chỉnh Vân Thanh Hiền, để hắn ta quản giáo tỷ.”
Đinh Nghiên Hương không biết mình nên có phản ứng gì. Đầu óc cô ta trống rỗng. Cô ta nghĩ cô ta hiểu, lại hình như không hiểu gì. Cô ta ngẩn người, không để ý đến Đinh Nghiên San đi lúc nào.
Cuối cùng, cô ta nhớ tới lời của Cư Mộc Nhi: “Nếu không do cô, chuyện hôm nay không xảy ra.”
Đinh Nghiên Hương gào lên, cố sức lay song tù. Không phải cô ta, không phải do cô ta, không phải do cô ta gây ra! Không phải do cô ta!
Long Nhị có hỏi Cư Mộc Nhi vì sao lại nói thế với Đinh Nghiên Hương. Cư Mộc Nhi nói: “Rõ ràng là kẻ lòng dạ độc ác, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra mình là người đáng thương khổ sở. Ta rất không thích, không để chúng khổ sở thì ta không thoải mái.”
Long Nhị gật đầu nhiệt tình: “Nàng không cần thích chúng, nàng thích ta là được.”
Nhưng hắn chưa thích được, bây giờ hắn “chưa cưới”.
Cư phụ gặp một vấn đề khó giải quyết. Lẽ ra con gái ông đã không còn là người Long gia nữa, ông nên đón nàng về nhà ở. Tuy nhiên, lần nào đến Long phủ, Long phủ cũng không giao người.
Long Nhị gia canh phòng nghiêm ngặt, quyết không cho ông dẫn người đi.
Điều này đúng là không hợp lễ nghi.
Cư phụ vốn cũng không muốn làm to chuyện, nhưng thực sự thì chuyện hòa ly này do Hoàng thượng chỉ định, Tịch Bạc Ti còn dán bảng vàng. Người ta hòa ly chỉ dán thông báo bình thường phổ thông, người ta đỗ đạt khoa cử mới được bảng vàng, thế mà Mộc nhi nhà ông lại lên bảng vàng.
Dù Cư phụ cũng biết rằng một lần trong đời được lên bảng vàng cũng là cơ hội hiếm có, nhưng quả thật việc này không ổn.
Dù sao thì, nói chung là Cư phụ đã được Long Nhị gia đảm bảo rằng hắn sẽ lại cưới Cư Mộc Nhi lần nữa. Trải qua nhiều khó khăn như vậy, ông không nên chia rẽ đôi uyên ương của bọn họ thêm. Cư phụ cũng đưa đi đón về phiền phức, nhưng chính Hoàng thượng nói hòa ly, ông không nhận, liệu có bị tính là cãi lệnh Hoàng thượng không? Cãi lời Hoàng thượng, hậu quả có nghiêm trọng không?
Vì thế Cư phụ rất đau đầu.
Ông không biết rằng, Long Nhị cũng đau đầu không kém.
Long Nhị đi gặp Hoàng thượng. Đầu tiên, hắn kịch liệt lên án hành vi chia uyên rẽ thúy cặp tình nhân xứng đôi nhất thiên hạ, sau đó đòi Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, để bọn họ được phục hôn.
Hoàng thượng không thèm trả lời, chỉ vùi đầu vào bàn cờ.
Long Nhị nói đủ loại đạo lý, nào là xây mười ngọn miếu cũng không nỡ phá bỏ một mối nhân duyên, vân vân. Nói đi nói lại, cuối cùng Hoàng thượng cũng ngước nhìn hắn: “Thằng nhóc nhà người tính kế còn lôi Trẫm vào, một vụ án oan mà cũng không thể nói cho Trẫm? Còn phải chỉnh triều đình một trận long trời lở đất? Trẫm để ngươi lợi dụng, bỏ qua tội lớn đó là đại ân rồi. Còn nữa, tình hình ngày đó ngươi cũng thấy, Vân Thanh Hiền đòi điều tra Long gia dù ta cũng đã có lời, nhưng cũng tính là lúc đó có bằng chứng, nếu Trẫm không làm rõ ràng quan hệ giữa phu nhân và Long gia, sợ là bây giờ ngươi vẫn đang sứt đầu mẻ trán. Ngươi không tạ ơn thì thôi, lại còn lằng nhằng kêu ca, kể ra bình thường Trẫm cũng hiền lành với ngươi thật.”
“Hoàng thượng muốn tạ ơn, thì phải thưởng to đã chứ. Vậy… chỉ hôn thì sao?”
“Không được. Vua không nói chơi, trẫm cho các ngươi hòa ly, giờ lại chỉ hôn, trẫm còn gì mặt mũi?” Ý là ta không thể giúp ngươi được.
Long Nhị mất vui: “Hoàng thượng có cần phải phá nhân duyên của ta thế không?”
“Trẫm phá gì? Trẫm chỉ nói nàng phải ra khỏi Long gia, đâu có nói nàng không được quay lại. Ngươi cứ tái giá, chẳng phải bản lĩnh ngươi rất lớn sao? Chẳng phải ngươi là một thảo dân nho nhỏ đã lo liệu hết quan lại xung quanh Hoàng thượng? Tái giá là được, chẳng nhẽ nàng không muốn? Nếu nàng không chịu thì đó là do ngươi không có bản lĩnh, không liên quan đến trẫm.”
Lời nói của Hoàng đế đậm mùi mỉa mai. Quả thật ông rất giận Long Nhị, bài bố hết mọi chuyện, ông không thể không diễn theo hắn.
Ông cũng không nhịn Long Nhị thêm được nữa, không để hắn làm quan, hắn lại hất đổ hết cơm canh nhà người ta xuống? Hoàng thượng rất tức, không thể bỏ qua được, vì thế ông phải tranh thủ dạy dỗ Long Nhị, cho hắn tức chết!
Nhìn cái vẻ keo kiệt của Hoàng thượng kìa! Long Nhị rồ lên, khinh bỉ.
Nhưng hắn đau đầu thật. Bởi vì Cư Mộc Nhi cũng giận hắn. Hắn sắp xếp từ lâu mà không nói cho nàng biết. Hơn nữa, hắn còn đẩy nàng vào tù.
Nói như nàng: “Nhẫn tâm để người ta ngồi tù, lòng dạ người nào mà ác thế?”
Nàng nói nàng ngồi tù phải chịu khổ, ngày ngày sợ hãi, ăn không ngon ngủ không yên, nàng còn sợ hắn bị liên lụy, rồi này và nọ. Nói chung, trong lòng nàng, tội của hắn ngày một dày thêm.
Nàng vẫn ở lại Long phủ, vẫn chung giường chung phòng với hắn, vẫn cho hắn gần gũi thân mật, nhưng không hề nhắc đến việc tái giá.
Long Nhị muộn phiền quá đi. Một ngày nào hắn chưa đưa được tên nàng vào hộ tịch của Long gia, một ngày đó hắn không thoải mái yên tâm.
Đây là đấu tranh! Mộc nhi nhà hắn hăng hái đấu với hắn, hắn không tin hắn không đấu lại nàng?
Được rồi, cứng không được. Vậy mềm.
Long Tam từ chối giúp hắn, Phượng Vũ căn bản không nhờ được. Bảo Nhi không biết giúp thế nào. Long Đại và An Nhược Thần không ở nhà. Dư ma ma và Thiết tổng quản đều nói là phu nhân phải chịu khổ rồi, nàng muốn thế nào thì hắn theo nàng thế ấy đi.
Theo nàng? Còn nàng không theo hắn thì sao?
Cứng không được, mềm không được, hắn dùng lợi ích dụ dỗ không được sao?
Long Nhị vừa bực bội vừa bước vào Lãng Âm các.
“Chưởng quỹ, cây cầm chết tiệt, à không, cây cầm độc nhất vô nhị kia bán thế nào?”
…
…
Sư Bá Âm từng nói chỉ chơi cầm cho người tri âm nghe.
Chưởng quỹ Lãng Âm Các cũng từng nói cầm tốt chỉ bán cho người tri âm.
Người tri âm là thế nào?
Long Nhị không hiểu cầm, nhưng hắn hiểu chuyện.
Từ cái ngày người con gái mù đó bước chân vào cửa hàng trà của hắn, nói ra yêu cầu vô lễ với hắn, còn hắt nước trà vào hắn, hắn và nàng đã bắt đầu bén duyên.
Bàn tay gảy bàn tính cũng sẽ nắm chặt bàn tay gảy cầm.
Mười Tám tháng Giêng là ngày lành, nhưng Long Nhị gia không muốn thành thân hôm ấy.
Hắn chọn ngày Mười Sáu. Chỉ vì hôm đó sớm hơn Mười Tám hai ngày mà hắn sung sướng hồi lâu.
Cư Mộc Nhi gả cho Long Nhị lần ba. Lại làm Long Nhị phu nhân.
Nàng mù lên xe hoa ba lần. Chỉ lấy một người.
Câu chuyện đồn đại ngoài phố kia từ nay về sau trở thành một giai thoại.
- Kinh đường mộc: là cái mà Bao Công hay đập lên bàn rồi quát “Hoang đường” ấy các bạn